xuân hiu quạnh
Đón Xuân sang ai cũng mừng hớn hở
Một mình ta ngồi nén tiếng thở than
Tủi phận sao gặp duyên kiếp lỡ làng
Phải độc bước trên đường đời vạn nẻo
Ngày Xuân đến người người vui rạng rỡ
Sắm áo hoa cùng sánh bước bên nhau
Nhìn người ta mà dạ thấy sầu đau
Mình cô quạnh góc phòng ôm tim vỡ
Trong đêm Xuân sao thấy lòng trăn trở
Thèm một lần được nũng nịu bên ai
Được một lần ấp ủ trong vòng tay
Được âu yếm được yêu thương chìu chuộng
Nhưng có lẽ kiếp này thì đã muộn
Cuộc đời này còn kịp đón Xuân sau?
Ước mơ gì thôi hẹn lại kiếp sau
Giờ đành chịu cả một đời hiu quạnh