mẹ !
MẸ !
MẸ là điểm tựa lòng con
GIÀ neo dáng mỏng luôn còn hẩm hiu
THÂN xanh chịu khổ bao chiều
THỂ trăm khó nhọc ắt nhiều niềm đau
HÉO khô chữ mộng không giàu
HON Đa Chẳng có , chỉ cầu được vui
MỖI canh say đắm ngọt bùi
KHI sầu lẳng lặng giữa nồi cơm trơ
GẶP ai cũng chạnh cũng ngơ
LẠI thêm tiếng hận chỉ vờ cho qua
LÒNG đau quặn thắt dương tà
CON thương mẹ mãi tiếng ca đầu lòng
NGHẸN vì giọt máu còn trong
NGÀO thêm chút vị đã hơn suối mòn
MẸ GIÀ THÂN THỂ HÉO HON
MỖI KHI GẶP LẠI LÒNG CON NGHẸN NGÀO.
Lê Ngọc Dũng