thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (141)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (141)
Ngờ Đâu
Sấm chớp bao trùm rũ bóng đêm
Mây vờn gió hú cảnh buồn thêm
Côn trùng tấu điệu hoài da diết
Rỉ rả cơn mưa dỗ giấc mềm
Gượng dậy tứ bề vắng lặng thinh
Lầu hiên sao nhạt ánh lung linh
Vầng trăng đã khuất triền non thẳm
Tức cảnh tịch u, xót phận mình
Tiếng tiêu réo rắt trỗi cung sầu
Dạ khúc lỡ làng nhuốm bể dâu
Sầu cảm nhớ nhung, đau cả trái
Đôi bờ cách biệt vấn vương nhau
Trăn trở canh thâu vọng hướng ngàn
Mỏi mòn trông ngóng mộng tơ đan
Đèn khuya leo lét mờ nhân ảnh
Gối lẻ phòng đơn, lệ bẽ bàng
Một dải hàn sương phủ lối mờ
Ngậm ngùi duyên phận dạ chơ vơ
Tình trong gang tấc hay vời vợi?
Hội ngộ uyên ương mãi đợi chờ
Cứ ngỡ cùng ai tròn mộng điệp
Xây duyên kết ái trải hồn thương
Nào ngờ bến ấy, dăm ba mối
Chỉ buộc trớ trêu luống đoạn trường
Dám trách chi ai lỗi phím chùng
Má đào phận bạc kiếp tình chung
Oái oăm nghịch cảnh, đành cam chịu
Duyên nợ nhất sinh khổ điệp trùng.
May 13, 2018
Tam Muội
Mối Tơ Tình
Anh biết! Tình ta đã lỡ làng
Cuồng phong vần vũ, khựng đôi chân
Dẫu ngàn thương nhớ, muôn yêu dấu
Cũng vậy mà thôi…Lạc tiếng đàn!
Bên ấy âm thầm mỗi sớm hôm
Lan man…khắc khoải, vọng đầu non
Lòng em chẳng muốn mà sao vẫn
Tê tái, bâng khuâng siết mảnh hồn
Lác đác lá sầu dưới ánh khuya
Em gom thành đống tụ ngoài kia
Âm thầm đốt lửa cho bùng cháy
Mong rụi tan đi, rải bốn bề!
Nhưng rồi thoáng chốc gió đưa ngang
Tung tóc dở dang xác héo tàn
Nhìn đó, nhìn đây, niềm quặn thắt
Nỗi buồn luẩn quẩn cuốn con tim
Cô đơn gối chiếc lạnh khuê phòng
Trăn trở, u hoài, nghẹn ngóng trông
Tha thiết tràn đầy nơi tấc dạ
Bóng thuyền mãi khuất tận xa xăm…
Anh muốn kêu trời… thấu tới đâu
Để vơi nhẹ bớt khối hờn đau
Khát khao, lưu luyến nhưng không thể
Cất bước lên trên một chiếc cầu…
Ai nỡ xui chi giữa nẻo mờ
Cánh hồn lạc lõng, tím chơ vơ
Bỗng đâu điệp khúc du dương mộng
Vạn kỷ trăng thề dậy giấc mơ…
14/5/2018
Nguyễn Thành Sáng