thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (206)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (206)
GIẤC MƠ NHỚ MÃI
Dãy mây trăng trắng tận trời xa
Loáng thoáng đâu đây sắc ảnh ngà
Không có gió vờn vun vút mạnh
Chỉ ngàn êm ả nhịp ngân nga!
Lững thững bay bay nhẹ nhẹ nhàng
Mơ màng, dìu dặt cánh lâng lâng
Xanh lơ, vàng ửng cùng mây bạc
Bốn phía sao giăng một cõi tầng
Tâm hồn phơi phới đượm thanh tao
Nắng gió, sương ngàn phong vũ chao
Ở chốn phương nầy như vắng bặt
Chỉ niềm lai láng khẽ khàng dao…
Kìa ai tha thướt, sắc khuynh thành
Tơ lụa mịn màng vấn lượn quanh
Uyển chuyển, dịu dàng thân liễu mượt
Từ xa dần lại nhoẻn cười anh!
Chẳng nói, chẳng rằng với chẳng chi
Đưa bàn tay ngọc níu nhau đi
Về nơi cung điện hoa đua nở
Ngây ngất hương say trải mộng thì
Quay tròn vun vút đỉnh tầng mây
Ấm áp, êm đềm cạn chén say
Mây gió chập chờn trên sóng biếc
Dạt dào, trải cánh thẳng trời bay…
Đâu đây tiếng động kéo cơn mơ
Tỉnh giấc chập chờn, luyến ngẩn ngơ
Nàng hỡi! ánh hồng, trang mỹ nữ
Thôi rồi! Biến mất để chơ vơ!
Một lần kỷ niệm giấc duyên đêm
Da diết trào dâng vút vượt thuyền
Em đến tìm anh cho đỡ nhớ
Từ thời vạn kỷ rẽ chia uyên?!...
Nguyễn Thành Sáng
Hương Hồn Trong Đêm
Côn trùng rỉ rả cã vùng trời
Da diết ngập tràn dạ tả tơi
Nặng trĩu tơ vò nghe buốt giá
Nghẹn ngào tủi phận lệ buông lơi
Những chuỗi ngày dài dệt áng thơ
Tình sâu nghĩa nặng dẫu đôi bờ
Hợp âm xướng hoạ, ôi tha thiết
Đậm khắc trong tim chẳng thể mờ..
Gió lùa khe cửa giữa canh thâu
Quạnh vắng cô đơn trăn trở sầu
Huyền ảo lung linh ngoài cửa sổ
Khói sương ẩn hiện dáng mày râu
Có phải hồn thương đã đến đây
Cùng ta san sẻ những chua cay
Phong trần rã rệu nét hư ảo
Nhợt nhạt xanh xao thất thểu gầy
Chàng đến nơi này để ủi an
Hay hồn vương vấn nợ trần gian
Âm dương cách trở tình ly biệt
Rối rắm tơ duyên đượm tiếng than?..
Nghẹn uất xót xa thoáng lạnh lùng
Âm thanh réo rắt quyện không trung
Vượt rừng băng suối từ sâu huyệt
Hoài vọng cố nhân vẫn điệp trùng
Chàng đến nơi này bởi hoá công
Chia uyên rẽ thuý lỗi tơ hồng
Vì cùng cảnh ngộ, tình dang dở
Mạo muội đêm nay tỏ tấc lòng..
Hừng đông ló dạng, nhạt trăng tà
Lững thững quay lưng bóng khuất xa
Lam khói loang dần, tan biến dạng
Thẫn thờ ray rứt chạnh lòng ta.
Tam Muội