thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (217)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (217)
Thổn Thức
Nầy Sáng hỡi! Phải chăng người tư lự
Dõi ánh buồn lữ thứ nẻo xa xôi
Hướng trời xanh trầm ngắm áng mây trôi
Niềm vương vấn một thời gieo nỗi nhớ!
Đây chun rượu! Rượu nồng phôi trăn trở
Hãy vì tình nốc cạn để tan phai
Bao mối sầu năm tháng cuốn heo may
Chìm quạnh quẽ chuỗi dài trong biển lặng
Rồi cùng ta bước vào khu vườn vắng
Ngắm hoa tàn trĩu nặng luyến lưu hương
Xem u tịch ôm chặt một khung buồn
Cho hiểu rõ con đường trong nhân thế
Đâu có mãi trăng thề soi sóng bể
Đâu nắng hoài, chẳng xế phủ đồi xanh
Đâu quả ngon lủng lẳng mãi trên cành
Đâu cung đàn âm thanh không ngưng tiếng!…
Gió ơi gió! Năm xưa hồn ta quyện
Cùng bên nhau tính chuyện mộng trời xa
Cả một đời khắc đậm ở lòng ta
Lời ước hẹn hồn hoa treo đỉnh núi
Ngày hôm nay cảm thấy buồn rười rượi
Nhìn đen mờ kéo tới phủ hoàng hôn
Có còn đâu năm tháng ngắm trăng son
Rồi thưởng thức ảnh tròn leo khung lộng
Có những chiều, thả hồn trên dòng sống
Dãy gợn cồn, khuấy động mảnh thuyền nan
Theo mây ngàn trải cánh cõi mênh mang
Niềm ấp ủ in hằn nơi tâm tưởng…
Mộng năm xưa mười mấy năm vất vưởng
Để bây giờ hồi tưởng tiếc, hờn căm
Tại vì sao hoang phế, liệng xa xăm?
Khi ước vọng vạn lần không thay đổi!
1/7/2016
Nguyễn Thành Sáng
Buồn Thôi Rơi
Bên song cửa trăng lang thang một bóng
Chốn khuê phòng tưởng vọng ảnh tình nhân
Làn sao bạc nhạt dần huyền ảo ảnh
Mây bồng bềnh canh cánh nỗi bâng khuâng
Sương khuya lạnh nghẹn dâng niềm trống trải
Ngọn gió ơi! dừng lại chậm phút giây
Cho nhắn gửi tình đầy từ sâu thẳm
Vạn nhớ nhung ảm đạm mảng sầu lay
Buồn dằng dặc đắng cay dường vô tận
Dở dang tình thơ thẩn suốt canh thâu
Thuyền lạc bến âu sầu con sóng tẻ
Nặng trĩu lòng quạnh quẽ nhói tim đau
Chim gọi vịt(*) lầu bầu đêm loang lổ
Nghĩa ân tình đã vỗ cánh bay xa
Những trăn trở ngân nga nơi âm hưởng
Giọt vắn dài vất vưởng suối lệ sa
Đời lận đận phong ba cuồng thác lũ
Nhịp bấp bênh héo rũ đóa thuyền quyên
Tình ngang trái muộn phiền tràn cung bậc
Suốt bốn mùa hụt hẫng giữa ngả nghiêng
Đàn réo rắt triền miên niềm hoang hải
Phím tơ chùng tê tái dạ chênh chao
Vương khắc khoải nghẹn ngào nhoà thu thuỷ
Dải trầm kha âm ỉ bạc ánh hào
Đêm thao thức má đào đơn bóng chiếc
Lòng vấn vương da diết điệp điệp trùng
Gối chăn lẻ bập bùng lòng se sắt
Lạnh cô phòng quặn thắt sợi tình chung
Đành khép lại mông lung tình ảo tưởng
Kể từ đây không vướng bận tình đời
Chẳng khắc khoải rối bời miền cô quạnh
Nửa mảnh hồn tung cánh xoải biển khơi.
Tam Muội
(*) Chim gọi vịt=Plaintive Cuckoo; tên của một loài chim và luôn hót vào ban đêm!