tướng quân
Lư huơng cháy cạn tro tàn
Thư phòng le lói nến mờ khói vương
Đêm khuya tĩnh lặng vô thường
Dư âm mùi mực loang đầy giấy Tuyên
Tâm tình phiền não không yên
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên ngàn tóc đen
Tướng quân tựa cửa chong đèn
Than rằng chiến trận liên miên mấy mùa
Thương vong chẳng kể thắng thua
Bách gia than khóc kiêu hùng điêu linh
Sa trường tướng sĩ chiến chinh
Gió sông Dịch lạnh một đi không về
Mẫu thê đứt ruột đứt gan
Máu tươi chưa cạn,lệ quang chưa tàn
Chiến hữu mồ mả thành hàng
Vó ngựa giáp sắt đạp bằng ngoại quân
Đến khi tuổi quá ngũ tuần
Ngựa già,tóc bạc,gian truân khải hoàn
Vậy mà loạn quốc chưa tan
Song thân sớm đã quy về cõi tiên
Gia viên lụn bại suy đồi
Thân tàn tiêu sái lui về biên cương
Nửa đời huyết lệ sa trường
Nước non không thẹn oán thay thù nhà.
Sử xanh đã sớm buông tha
Phồn hoa như khói tướng quân nơi nào?
_
Cả đời ta không thẹn,không hối
Không phụ gia,cũng chẳng phụ quốc!