thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (325)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (325)
Biển Vắng Suy Tư
Ráng đỏ cuối trời cũng sắp tan
Mây trôi lãng đãng quyện không gian
Từng đôi hải yến bay về tổ
Biển vắng mênh mông, sóng nhịp nhàng
Dốc đá cheo leo lặng lẽ mình
Bốn bề hoang lạnh cảnh điêu linh
Nghe dòng rỉ rả đang rung chuyển
Sâu thẳm miên man một bóng hình
Mấy trăng ròng rã khẽ khàng trôi
Tình thắm sắc yêu khắc dạ rồi
Khoảnh khắc nao lòng vương vấn lạ
Dâng trào nỗi nhớ, nhạt bờ môi
Quấn quýt bên nhau trải tháng ngày
Cung đàn trỗi điệp ngọt ngào vây
Thiên đường tình ái ngàn hương vị
Anh dắt em vào chuỗi đắm say...
Rã rệu phất phơ ngọn gió luồn
Ngậm ngùi day dứt thuỷ triều buông
Ưu tư thổn thức niềm vô vọng
Sóng gợn bão tràn dậy tiếng chuông
Xuân đến hạ đi thu lại về
Xoay vần con tạo phủ sơn khê
Lá xanh đổi sẫm tàn rơi rụng
Để lại cành trơ những tái tê
Cuộc tình rồi biết sẽ về đâu
Khuấy động tâm tư trĩu nặng sầu
Chất chứa nỗi niềm len tận đáy
Tơ vò khắc khoải tủi đường châu.
September 3, 2018
Tam Muội
Nỗi Niềm
Anh cũng như em “Mộng Ái” à!
Một trời thương nhớ đến “người ta”
Dẫu đây là bóng, là “Tranh ảo”
Vẫn cứ bâng khuâng mỗi độ tà!
Dạ trót thương rồi, quá đổi thương
Đêm đêm thao thức dưới trăng sương
Lắng nghe gió thổi, nhìn mây bạc
Da diết làm sao một nỗi buồn
Mấy lượt sớm chiều chạnh ngẩn ngơ
Con tim tha thiết tự bao giờ
Thời gian cằn cỗi theo mưa nắng
Nay bỗng ngập tràn cả túi thơ
Có một cái gì mãi lắc lay
Từ nơi thăm thẳm kín trong nầy
Âm thầm thỉnh thoảng rung rinh nhẹ
Mà chẳng thể nào duỗi ngón tay!
Lắm lúc suy tư, nhủ với lòng
Thôi thì cứ mặc thả trôi sông
Bởi tơ chỉ mối bằng lam khói
Sao thể chèo đi được giữa dòng
Có lẽ xưa kia vướng tội tình
Kẻ đành xa vợ, để sầu đau
Người không giữ hẹn, bôn ba kiếm
Nên phải trần gian lỡ nhịp cầu
Em ơi! Hãy khóc! Khóc nhiều đi
Cho quả yêu đương chứa những gì
Đã khiến chuỗi dài em khổ lụy
Từ đây không nữa đọng bờ mi
Rồi sẽ một ngày cõi thế gian
Cây khô rũ chết, rã thân tàn
Hồn linh hai đứa về quê cũ
Nối lại du dương điệp khúc đàn…
5/9/2018
Nguyễn Thành Sáng