đông mang nỗi nhớ
Đông Mang Nỗi Nhớ
Vạt nắng buông mình ngả xuống phương
Góc xa phản chiếu ánh u buồn
Chiều gom băng giá từ đâu đến
Để lạnh Thu tàn, cụm nhỏ sương!
Rỉ rả âm vang nước chảy ròng
Gợi sầu vương vấn mảnh thuyền rong
Giờ đang neo đậu bờ đâu đó
Hay vẫn lênh đênh tận giữa dòng
Tàn cây lất phất nhánh đong đưa
Thỉnh thoảng vàng rơi dưới ngọn lùa
Như thể tỏ lòng ôm tức tưởi
Phơi bày lác đác kiện mây mưa!
Nhưng rồi vũ trụ cũng dần xoay
Rét đẫm trùm lên khắp chỗ nầy
Mảng xám lờ mờ treo kín ngõ
Mịt mù, ảm đạm bốn bề vây
Phận số con người chuỗi sống mang
Buồn vui, sướng khổ cõi dương trần
Phù vân khoảnh khắc bầu thay đổi
Xuân, hạ, thu, đông cuộc chuyển vòng
Năm nào mơn mởn ngập đầy mơ
Đường rộng thênh thang chẳng đợi chờ
Đêm hái trăng sao, ngày giỡn gió
Sớm hôm kết mộng dệt thành thơ
Giờ thì kẻ đó có còn chi
Bởi chút nữa đây nhạt bóng thề
Lặng lẽ co mình run trước cửa
Bâng khuâng nhìn lộ nhớ thời đi…
11/11/2018
Nguyễn Thành sáng