miền nỗi nhớ
MIỀN NỖI NHỚ
Ta có lúc nghĩ rằng … xa diệu vợi
Nhưng rất gần … vì nỗi nhớ đan nhau
Cách đôi bờ tưởng nhạt sắc xanh xao
Tình vẫn đậm bởi gam màu luyến ái
Dạ có khi ngỡ chìm trong tê tái
Lạnh tim gầy tận đáy … vẫn hoài yêu
Gió Đông lùa rát mặt nhánh thông xiêu
Sao mãi cứ nâng niu nàng tuyết trắng
Bóng bên ta nhớ hình trong xa vắng
Mây nhân tình da trắng ngả vòm xanh
Áo sương chiều bao phủ lớp nắng hanh
Chợt nghe thấy thiên thanh thầm hy vọng ...
Dòng sông êm uốn mình đầy thơ mộng
Dáng ngoan hiền hoài vọng nỗi khát khao
Tây thiên hà lắng đọng ánh ngàn sao
Vương mắt ngọc long lanh miền thương nhớ
Xa đôi bờ vẫn nghe từng nhịp thở
Cửa tâm hồn rộng mở nỗi niềm riêng
Tiết Đông về hôn má thắm truân chuyên
Ta một thoáng bình yên trong nỗi nhớ.
Kim Minh