anh! em đã già rồi
Anh!
Em đã trao cho anh
Mọi sự trong trắng nhất
Tất cả những gì là
Đẹp đẽ của đời em,
Hứa nữa đi
Rồi nhìn lại những gì?
Chỉ là đồng hoang và cỏ cháy!
Bông hoa trắng ngày nào
Giờ đây đã đổi sắc
Một sắc tàn, một sắc tím trong tim
Hai mươi năm, có quá đủ đọa đày
Hay chỉ là một phần của duyên kiếp?
Thôi nhé anh
Xuân xanh giờ đã hết
Úa tàn rồi, hẹn kiếp khác nha anh
Chuyện em anh đã biết trước chẳng lành
Bỏ chẳng đành, nhưng đành phải bỏ.
Bây giờ
Em đã là kẻ già nua xấu xí
Chẳng thể bì với lúc trước yêu anh
Như chiếc lá
Đổi màu xanh trên cành
Lấy màu tàn dưới gốc.
Thôi nhé anh
Duyên mình đứt đoạn
Sợi chỉ tình này phải chia hai
Em chẳng biết có còn ngày mai
Để mà trông mà đợi
Anh!
Dù thật lòng yêu anh tha thiết
Nhưng phận mình chỉ đến thế thôi anh.