lời chúc ngày 20-11
Tặng những người làm thầy, cô giáo Việt Nam.
“Năm 2010 giáo viên sống được bằng lương”*1
Năm 2010 qua đã gần tròn thập kỷ
Lời hứa đó vẫn như còn âm ỉ
Vẫn là niềm hy vọng trong lòng thầy cô giáo Việt Nam
Ngày nhà giáo năm nào anh cũng muốn viết cho em
Những vần thơ tán dương hay những lời đường mật
Rằng “nghề thầy giáo là nghề cao quý nhất”
Để những “Kỹ sư tâm hồn” cứ bay bổng tận trời cao
Để những thầy cô lạc giữa những vì sao
Mà không thể nhìn thấy những điều trên mặt đất
Rằng cơm, áo, gạo tiền, con ốm, mẹ đau là những điều thường nhật
Mà thầy cô vẫn phải sống, vẫn phải trả tiền như bao kẻ cần lao
Để sống với nghề, chấp nhận những đớn đau
Bao tủi nhục để được làm cô giáo
Chạy vào nghề phải có hàng trăm triệu
Hoặc đổi tình lấy biên chế chẳng xong
Rồi thình lình bị cắt hợp đồng
Hay đổi chỗ, chuyển trường như cơm bữa
Nếu không đủ tiền thì đừng làm thầy cô nữa
Sẽ có những người lấp chỗ trống đó ngay
Rồi cấm dạy thêm, rồi báo cáo hàng ngày
Rồi diễn tập dự giờ, rồi thay ca ve đi tiếp khách
Bất kể mẹ già, chẳng kể con mình còn đói rách
Thử hỏi tâm hồn em ở gần bục giảng được bao nhiêu?
Thế nên giáo dục nước ta đã có biết bao điều
Đang diễn ra hàng ngày mà cứ như thần thoại
Đạo đức lộn sòng, gia phong bại hoại
Đứng đầu là thằng ngọng tâm thần, vô liêm sỉ giả điếc vờ đui
Biết nói gì, chúc gì đây khi trong dạ bùi ngùi
Và anh không muốn những lời chúc mừng giả dối
Bởi những lời ngợi ca lại trở thành tội lỗi
Đẩy các em vào cuối con đường tủi nhục hôm nay
Ngày nhà giáo Việt Nam, anh chúc có một ngày
Em trở lại đúng vai trò thầy cô giáo
Sống, dạy dỗ, yêu thương đúng đường, đúng đạo
Hướng dân tộc này ra khỏi chốn lầm than
20-11-2018
J.B Nguyễn Hữu Vinh
*1: Lời hứa năm 2006 của Nguyễn Thiện Nhân, nguyên Bộ trưởng Bộ giáo dục, nay là Ủy viên BCT