núi cô tiên
BỖNG DƯNG NHỚ NÚI CÔ TIÊN...
CÂU THƠ VIẾT LẠI THẢ MIỀN LÃNG QUÊN.
NÚI CÔ TIÊN
Anh nằm xuống gối đầu lên ngọn sóng.
Tay buông xuôi rơi mất một thiên đường.
Vầng trăng buồn u uẩn mịt mờ sương .
Đêm thiên thu thở dài sườn sượt.
Em nằm đó sương mù che mắt ướt.
Nghe sao khuya vỡ vụn trong lòng.
Đêm từng đêm tương tư thầm lặng .
Lệ âm thầm rơi mãi có thành sông…
Em mãi nằm ngàn năm tóc xõa.
Gối mây trời trắng xóa…tóc còn xanh.?
Anh hãy đến đêm khuya tròn mộng mị.
Giữa đường trăng ru em giấc mộng lành…
Nơi anh đứng ngày xưa giờ hoang phế.
Cỏ úa vàng đá núi khô khan.
Ngày nắng cháy đêm về nghe gió hú.
Trăng trôi ngang lả tả rụng ánh vàng….
Tiên không cánh hóa thân thành núi đá..
Mấy ngàn năm say đắm giấc cô miên.
Tình thiên thu... giống đa tình mãi nhớ.
Tặng cho nàng ba chữ Núi Cô Tiên.