bài thơ chém gió
BÀI THƠ CHÉM GIÓ
Bạn bắn nhà thơ bằng súng máy.
Bao nhiêu viên hạ được bao người.
Bao nhiêu người bạn chưa hạ được.
Lại làm thơ vung vít trời mây.
Súng máy tỏ ra không hiệu quả.
Sao bạn không sử dụng máy bay.
Dội bom tan xác bọn cuồng chữ.
Nhà thơ phải chịu kiếp nạn này...
Có nước nào như nước Việt ta.
Mỗi mét vuông đất một nhà thơ.
Tính ra bao nhiêu triệu thi sỉ.
Được mấy Tú Xương, mấy Tản Đà...
Bạn tự cho mình quyền Công tố.
Làm thơ kể tội các nhà thơ.
Kẻ bị khai trừ, người treo bút.
Nhốt bọn ngẫn ngơ, lủ thẫn thờ.
Hay bạn bắn mình ta cũng được.
Bọn kia thấy thế hẳn giật mình.
Thi sĩ tiếng thế nhưng mà nhát.
Thấy người ngã xuống hẳn thất kinh…
Từ nay gác bút thôi thơ thẩn.
Chăm chút vợ con đảm chuyện nhà.
Mây bay, gió thoảng không vướng bận.
Tình già, tình trẻ... kệ người ta.
Từ nay gác lại đời sương gió.
Trả hết cho đời chuyện bướm ong.
Áo cơm nặng trĩu vai gầy guộc.
Hết giận, hết hờn, hết nhớ mong.
Từ nay mãi mãi về sau nữa.
Sửa lại cho ra cái dáng người.
Kiếp sau không dám làm thơ nữa.
Ghép chữ thành vần đủ để vui.