formosa, biển nghẹn, biển chết, vì sao
FORMOSA
Bài thơ viết ra từ độ ấy.
Ngông cuồng, mất dạy... Chu Xuân Phàm.
"Chọn cá tôm hay chọn sắc thép."
Xổ toẹt vào mặt người nước Nam.
BIỂN NGHẸN...
Hổm rày cá chết tràn mặt báo.
Một dải miền trung cá líp bờ.
Mặt trời ôm nắng đi mất biệt.
Sóng dội ngàn năm đứng ngẩn ngơ.
Bờ cát trắng dài tràn xác cá.
Phơi bụng ngửa, nghiêng hỏi đất, trời.
Bàng hoàng Vũng Án cơn mộng dữ.
Nước mắt còn đâu… Biển thở dài.
Biển thôi gào thét… Biển câm nín.
Biển bạc màu tang tóc trùng khơi.
Ta nghe lòng biển sôi ùng… ục.
Cố nén niềm đau … Biển sụt sùi.
Chọn cá, tôm hay Formosa.?
Thiên nhiên đang cười nhạo chúng ta.
Con sóng cô đơn vào biển chết.
Lạnh tanh không một bóng thuyền ra.
Chiều nay có một con chim biển.
Gác mỏ lặng yên dưới chiều tà.
Cá chết hay lòng chim đang chết.
Hoảng hốt… hoàng hôn bay lướt qua
BIỂN CHẾT
Ta rớt câu thơ ngoài Vũng Án.
Đắng lòng con chữ cũng tanh hôi.
Câu thơ gối đầu lên xác cá.
Dúm dó, nhăn nheo những phận đời..
Những đôi mắt mang hình cá chết..
Trừng trừng như gửi mộng về đâu.
Cá lớp lớp phơi mình trắng lộ.
Trợn mắt chờ một cuộc bễ dâu.
Quảng Bình đã rùng rùng đứng dậy.
Nghệ An, Hà Tỉnh há xem thường.
Hà Nội, Sài Gòn cùng góp lửa..
Đồng lòng làm một cuộc nhiễu nhương.
Quan lớn rủ nhau cùng tắm biển
Lấy thịt da đo độ độc môi trường.
Các vi đem thân làm chuột bạch.
Miễn tử kim bài… Liều chết để làm gương.
Chim ăn cá chết chim ngắt ngứ..
Hạt muối giờ đây cũng dữ nhiều.
Thương ngư dân thân trần bám biển.
Kiếm chén cơm ăn đánh nước liều.
Hoàng hôn hấp hối … Biển thoi thóp.
Câu thơ quằn quại giữa chiều tà.
Ta quăng cả bài xuống Vũng Án.
Biển thở nhọc nhằn: For…mo…sa…
VÌ SAO ?
Từ hôm cá chết… Thơ ngắt ngoải.
Nghĩ mãi không ra được câu nào.
Nửa đêm hoảng hốt lòng lạnh ngắt.
Mẹ biển về khóc giữa chiêm bao.
Cá chết hàng loạt vì tiếng động.
Vì tảo nở hoa chuyện lạ kỳ..
Cá chết chắc vì không muốn.sống.
Trợn mắt nhìn trời nhắn nhủ chi.
Quan phán: ”Ăn cá là yêu nước”
“Biển những ngày qua sạch lại rồi.”
Chức sắc rủ nhau cùng ăn cá.
Miệng nhai mà lòng dạ rối bời.
Giờ lại thêm tin san hô chết.
Bà mẹ đại dương khóc sụt sùi.
Quan chức nhìn nhau lòng ái ngại.
K cộng lâm đầu há chuyện chơi !
Câu thơ viết ra lòng đắng nghét.
Lũ cá nhìn ta mắt trợn trừng
“Trả lại cho chúng tôi nước sạch.
Ngay… Giờ… Đừng bao biện lung tung”.
Bàn phím long ra… Đầu nặng trĩu.
Thẩn thờ ta thoát khỏi trang Face.
Một câu hỏi lớn còn âm ỷ.
Canh cánh trong lòng cả tháng nay.
Hỏi trời, hỏi đất , hỏi …Vì sao?
Bọt sóng sùi lên… Gió thét gào.
Từ hôm cá chết… Thơ ngắt ngứ..
Vì sao ta muốn biết … Vì sao?