giữa cõi nhân gian
Một gánh truân chuyên cả cuộc đời
Phận người bao nỗi xót xa ơi !
Nắng mưa dầm dãi trơ như đá
Lam lũ thân hình đến tả tơi
Đành bỡi bao dung bỏ giận hờn
Niềm đau cố giữ biết ai hơn
Cầm mình trong cõi nhân gan lỗi
Mặc gió vui đùa để nắng khơi
Đêm trải lòng ra với ánh trăng
Hương đong men dạ dưới thiên đàng
Có ai đo được chiều sâu thẳm
Mới rõ tâm hồn của thế gian...
ĐH,QT. 04/ 12 / 2018
Bài này đã được xem 924 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|