chiều nay
Chiều nay Anh đứng giữa trời
Đơn côi vạt nắng nhạt rơi cuối ngày
Sương chiều che phủ chân mây
Cô thôn lắng đọng chuỗi ngày buồn tênh.
Em đi... Năm tháng gập ghềnh
Bỏ quên sóng lúa lênh đênh giữa mùa
Lũy Tre quằn quại gió mưa
Bèo trôi tản mát duyên thừa bơ vơ
Sắn, khoai sùng đắng dại khờ
Cuốc kêu khắc khoải, ngẩn ngơ Lau chiều
Em đi buồn biết bao nhiêu
Một mình Anh đứng cuối chiều mà thương.
Rối tinh cỏ dại sau vườn
Sót bông hoa tím, sầu vương kín trời
Đâu là tình ái Em ơi
Đâu là cách trở một đời xót xa
Em đi cách mấy sơn hà
Guốc cao, lụa gấm, áo hoa, má hồng...
Em đi quên mất con sông
Mùa khô lắng cặn, gió nồng phả đưa
Em đi bỏ ánh trăng lùa
Xiên qua song cửa nửa khuya chạnh lòng.
Còn đây là những nhớ mong
Còn đây là những nỗi lòng cô liêu
Chiều rơi thăm thẳm sương chiều
Bếp quê nhoen khói, chim kêu não lòng.
Mình anh dệt những nhớ mong
Bên sông ai hát : theo chồng đi xa...
Còn đâu nữa những thiệt thà !
Tô trên môi thắm, lời hoa ngọt ngào
Đang ngày Anh tự chiêm bao
Đồng xanh rộn tiếng ngày nào có Em...
Mặc Tiêu Phong
CưJang
12.11.017