thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (650)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (650)
Hồn Nương Da Diết
Hồn Lang hỡi! Xám mây vầng treo ngõ
Khuyết võ vàng lấp ló ngọn tùng dương
Chuỗi mông lung thổn thức quạnh canh trường
Niềm len lỏi luyến vương hoài da diết
Tình ngang trái nên nhiều khi thua thiệt
Nén tơ lòng mãi miết dệt áng thơ
Thu qua thu trăn trở ngọc lu mờ
Nghe trống vắng xác xơ trùm hoang dại
Tình diệu vợi sơn khê dòng xa ngái
Vẳng tiêu sầu khắc khoải ngập nỗi đau
Nhớ ngọt ngào đắm đuối phút bên nhau
Rồi thoáng chốc lại dàu dàu cay đắng
Tình dang dở rêu phong buồn tĩnh lặng
Thời gian sao dai dẳng đến khôn cùng
Tiếng thạch sùng tắc lưỡi động không trung
Đêm loang lổ mịt mùng vang âm hưởng
Tình lỗi điệp vết hằn thương ngất ngưởng
Đã lắm lần vất vưởng chuốc men say
Để cố quên những vật vã đoạ đày
Khi trầm mặc lá lay đời nghịch cảnh
Tình khập khễnh suối mi rầu sóng sánh
Cô đơn nhìn lóng lánh dãy sao băng
Mộng cùng Ai thả nhẹ mảng buồm căng
Du bốn bể tung tăng ngàn cơn sóng
Cỡi bạch hạc đôi hồng hoà một bóng
Ngắm ráng tà tia phóng chiếu thuỷ san
Thưởng phong xuy đào diệp lạc cung đàn
Đoạn vân vũ chứa chan nguồn phơi phới
Giang yên trúc uyên ương chìm hồ hởi
Cạnh liêm biên chờ đợi phiến lá vàng
Dưới nguyệt minh khởi phím điệu tào khang
Nâng chén tửu thiếp chàng đan lời nguyện
Luồng dào dạt lửa hương nồng xao xuyến
Vai tựa kề ngự uyển thánh thót ngâm
Phượng cầu hoàng tha thiết khúc bổng trầm
Thề son sắt thâm tâm tròn hẹn ước
Nhưng trời hỡi! Giấc mơ thường đi ngược
Biết thuở nào có được cánh liền đôi
Nhịp tim ngân tấu nhạc lẩy từng hồi
Chim én nhạn ngớt trôi dòng dư lệ
Ôi cảm thán sợi truân chuyên cõi thế
Hạt vô thường dâu bể mái đầu xanh
Rã thuyền quyên vắt vẻo giọt long lanh
Vạn kim chích chòng chành rơi kiệt quệ!
December 16, 2018
Tam Muội
Hai Đầu Mang Nỗi Nhớ (2)
V. Quỳnh ơi! Giữa mùa xuân năm trước
Vào một đêm tha thướt ánh trăng vàng
Hồn của ta gặp gỡ được hồn nàng
Niềm cảm xúc dâng tràn trong nhịp thở!
Kể từ ấy bâng khuâng và nhung nhớ
Cứ nhẹ nhàng loang giữa khối tâm tư
Ngày mấy lượt chạnh vương vấn, thẫn thờ
Đêm thỉnh thoảng vật vờ theo vọng tưởng
Có đôi lúc tình cờ xoay nghiêng hướng
Thấy bóng nàng lởn vởn dưới tầng mây
Rồi từ từ nhoà nhạt khuất trời Tây
Dạ héo hắt trải dài qua khoảnh khắc…
Cái gì đó! Tợ của mình đánh mất
Chứa chan đầy hương sắc đượm thanh trong
Chuỗi thời gian ôm canh cánh trong lòng
Nay gặp lại mà không làm sao được…
Chiều thả bước nghe gió vờn con nước
Róc rách đều, xuôi ngược khúc âm vang
Ngước khung trời chầm chậm nắng vàng tan
Màu thu tím nhẹ lan vào sâu thẳm
V. Quỳnh ơi! Yêu đương ngoài say đắm
Còn ẩn tàng sâu nặng thức linh mang
Một bức tranh sơn thuỷ sáng vầng trăng
Có đôi lứa cung đàn ngân tiếng nhạc
Thơ của nàng trải giọt buồn man mác
Đẫm ướt hồn, chất ngất nỗi bi ai
Dưới khung trời u ám, ngọn heo may
Lùa cỏ lá rải đầy sương lấm tấm
Ta đã đọc và ngâm nga chầm chậm
Thấm thía rồi! Ơi hỡi! Bạn tình chung
Dẫu giờ đây chỉ bóng với linh hồn
Nhưng trọn vẹn cõi lòng trao ước hẹn
Đêm giá lạnh, khuê phòng chưa thấp nến
Tuyết pha lê khắp chốn rải đìu hiu
Buốt côn trùng, núp kẻ đá nén kêu
Để âm ỉ thật nhiều cơn tê tái
Ngày sớm tối nàng cô đơn bên ấy
Ta nơi nầy khắc khoải nhớ nhung sâu
Trước trái ngang chẳng biết phải làm sao
Cho cạn hết luống sầu thương da diết
Mai mốt kia ta nàng, ai cũng chết
Thôi! Đành cam đợi hết kiếp nầy đi
Chớ mãi hoài thắt thẻo để mà chi
Khi lấp lánh ánh thề xa diệu vợi…
18/12/2018
Nguyễn Thành Sáng