từ dạo ấy
Từ dạo ấy không còn biên thư nữa
Nắng không lên, em đóng cửa cài then
Gió không ru, mây không múa bên thềm
Chim chẳng hót, cỏ không thèm thức giấc
Từ dạo ấy mình trở nên lạnh nhạt
Chẳng hỏi han, những bản nhạc vô hình
Không lời chào, chạm mặt cũng lặng im
Bao mảnh vỡ cào cấu tim chảy máu
Từ dạo ấy tình bỗng thành hư cấu
Chuyện yêu đương em cất giấu sau lưng
Nhiều cơn mưa ướt sũng những con đường
Nghe quạnh quẽ đi ngang rồi ở lại
Từ dạo ấy em chẳng còn khờ dại
Không ngỡ ngàng, không ngần ngại bước chân
Đi vào nơi không khói bụi gian trần
Em đã tới chốn ngàn năm bất diệt?
26.12.2016