Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (722)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (722)

Ngày Trở Về

Còi tàu hụ xập xình lăn trục bánh
Đưa ta về thăm cảnh lúa phì nhiêu
Thuở ấu thơ từng bắt bướm thả diều
Bay lơ lửng dưới chiều nung mây khói

Ôi đất tổ với đường mòn đá sỏi
Luỹ tre làng đã trói buộc hồn hoa
Dãy nhấp nhô sừng sững tợ chiếc thoa
Và rặng liễu loà xoà in mặt nước

Ngàn sóng vỗ nhịp nhàng đang xuôi ngược
Tiếng rộn ràng trải bước khách lãng du
Phố lên đèn ửng một mảng sương mù
Khơi bàng bạc miền cù lao xanh biếc

Thương xứ sở một thời vương nuối tiếc
Nay chuyển mình lắm việc nhạt nhoà phai
Mái tranh xưa thoáng biến dạng hình hài
Tô lầu ngói đươm mai vàng lóng lánh

Chợt nghiêng ngả phủ trùm cơn sóng sánh
Nhưng cuộc đời xiết mạnh chảy triền miên
Có hay chăng là suối lệ muộn phiền
Tận ký ức cứ liên nguồn thổn thức

Thầm hụt hẫng chơi vơi từ đỉnh vực
Vạn đổi thay như rực lửa ánh hào
Toả không gian xoá khoảng tối chênh chao
Tươi màu mỡ dạt dào giương ước mộng

Sao ta cảm trắng trời đông gió lộng
Man mác buồn trống rỗng ngập tim côi
Thoảng du dương đờn khúc dạ bồi hồi
Loang tâm tưởng nổi trôi dòng nhân thế.


January 3, 2019
Tam Muội

Nỗi Niềm…

Bến Ninh Kiều lề công viên xứ sở
Có một người kiếm chỗ để dừng ngơi
Đôi rười rượi nhìn mấy dãy tới lui
Rồi lững thững ghé ngồi băng đá trống!

Hồn mênh mang dạt dào treo lồng lộng
Nhớ thuở nào đồng vọng gợi niềm mơ
Đây dòng sông êm ái ngập đầy thơ
Kia lất phất, ngẩn ngơ lòng xuân trẻ

Bao lần hẹn, buổi cơm lùa thật lẹ
Bởi sợ “Ai” ngoài đó đợi chờ lâu
Chỉnh tề xong, chân cố bước cho mau
Cũng có lúc gợn sầu, đâu chẳng thấy!

Bốn mươi năm của ngày xa xưa ấy
Chàng thanh niên đó mới tuổi hoa niên
Thật điển trai và cũng rất là hiền
Thêm tâm tánh hồn nhiên chưa nặng nghĩ

Bóng thời gian dần trôi theo ráng xế
Bỗng bất ngờ giọt lệ tiễn đưa xa
Chuỗi nhọc nhằn cát bụi phủ dầy da
Rồi chầm chậm quyện hoà lên nhận thức…

Từ sâu thẳm cái gì châm nhói nhức
Kéo nỗi niềm day dứt giữa con tim
Cớ vì sao thuở ấy vẫn lặng yên
Chẳng tha thiết đi tìm “Ai” ngóng đợi

Để chiều nay trải ánh buồn vời vợi
Người âm thầm tự nói với riêng ta
Thôi thì tất cả giờ cũng đã qua
Không duyên nợ cứ mà theo mệnh số…


3/1/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm