Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (792)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (792)

Thơ hoạ chuyện trò vui

Một Thoáng Đổ Ghèn

Bà nầy cũng lại cằn nhằn
Ghè tương đã cất tiếp mang ra dùng
Làm tui bủn rủn tay chân
Muốn ngơi một giấc cho thân đỡ buồn

Thật lòng tui chỉ có xương
Mình bà thôi nhé! Hỡi xương lồi sườn
Vậy mà bà chẳng tỏ tường
Lâu lâu ngờ vực sợ chuồn chuồn bay

Oan cho tui lắm bà ui
Sớm hôm chí thú cắm dùi làm ăn
Cõi lòng sáng tợ như trăng
Đôi khi mới có chút vầng mây che

Mây che gió cũng thổi qua
Lo gì bà hỡi! Bà à! Bà ơi
Vô tình chợt hứng nói chơi
Chớ tui nào có phá chồi, bẻ cây

Duyên ta thắm đượm, nghĩa dầy
Dẫu cho bà có héo gầy mỏng tênh
Thì tui vẫn gọi tiếng mình
Vẫn yêu da diết, vẫn tình thuỷ chung...

NTS

Số là con Thảo mắt nhung
Sáng ra điện tín đùng đùng với tui
Mách rằng nó thấy ông vui
Hí ha hí hửng thật mùi mẫn nên

Móc lò còn bảo tui hên
Đắp được “tấm mền” ấm cúng thì thôi
Tui nào có biết khúc nôi
Nó dẹo một hồi thì kể tui nghe

Vậy ra oan uổng hông he?
Cho tui năn nỉ vuốt ve chút nà
Tánh tui cũng chỉ đàn bà
Ba mớ “tương cà với ớt phải cay”

Miệng cười chuộc lỗi thày lay
Giờ ông ngồi nghỉ tui bay ra vườn
Hái rau đặng chút um lươn
Thêm canh sua đủa, ngọt sườn đem chiên

Chồng chan vợ húp liên miên
Xoá bớt ưu phiền tui đã trót phang
Ăn xong cuốc bộ xuống làng
Coi tuồng vọng cổ “Hai Chàng Ngự Lâm”...

TM

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm