lời cỏ dại
Đêm khuya khoắt trăng xuân vàng bóng đứng
Gió mênh mang mười sáu tháng chạp rồi
Cây phơi phới trở hồi sinh rạo rực
Dưới trăng vàng đương chực nở hoa khôi...
Đời cho em chẳng lá thắm từng đôi
Chẳng đài cát kiêu sa cành quyến rũ
Hoa chẳng đượm sắc hương nồng ấp ủ
Trắng thật thà người chẳng đủ mê say...
Em nhỏ nhắn, không tên, loài cỏ dại
Yêu quê mùa, em ngại chốn phồn hoa
Dưới trăng xuân mộng ước chẳng cao xa
Mong bình dị chân tình ai mang lại...
Sa Đéc. Đồng Tháp
Đêm 16 tháng chạp, Mậu Tuất