thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (838)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (838)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vợ Chồng Du Ngoạn (3)
Hì hì ý chẳng đặng đừng
Phóng lên anh cõng ngồi lưng hí hò
Chân em thườn thượt phải co
Xác em hơi nặng, anh gò nổi hông
Đường xa diệu vợi mênh mông
Gập ghềnh sỏi đá lại không có thuyền
Nghe Mình nói chuyện có duyên
Lúc xưa vì vậy mà uyên sập lầy
Nhờ anh lèo lái đắp xây
Cửa nhà rộng mở tình đầy vị ngon
Qua rồi những buổi héo hon
Lắm lúc bào mòn ruột thắt hén anh
Nắng chiều soi nước long lanh
Anh ngồi xuống nghỉ rồi canh xe vào
Mình leo lên đó xem sao
Chớ đường xa moệt phì phào hết hơi...
TM
Cõng đi nhẹ hửng như chơi
Bởi em ốm nhách mà thôi em à
Đừng lo anh moệt đó nha
Nhẹ nhàng đi bộ tà tà thong dung
Có điều “tinh tế” đi cưng
Tật anh hay ngứa cái lưng đó mình
Đường xa lồi lõm gập ghềnh
Hãy “đờn” rỉ rả cho tình lên men...
Ồ ồ em giỏi đó nha
Chỉ cần năm móc khều qua vài lần
Anh nghe dào dạt lâng lâng
Hồn như bay bổng chín tầng mây xanh
Lại thêm kỷ thuật lăn tăn
Mát xoa lên xuống rần rần phê phê
Vậy thì lát nữa chuyến về
Anh đây cũng cõng, em lê thê đờn....
NTS