thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (846)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (846)
Chỉ Còn Ước Hẹn Lai Sinh
Ánh trăng khuyết khuất dần sau núi
Tiếng thạch sùng dế nhũi ngân vang
Trống canh giục giã ngỡ ngàng
Chim khuya lạc lõng lang thang mây mờ
Tình cách trở đôi bờ buốt giá
Lệ tương tư lã chã khuê phòng
Non ngàn khắp nẻo hoài mong
Người xưa tái ngộ cho lòng phôi phai
Chuỗi u uẩn dáng hài ủ rũ
Dạ nghiêng chao quạ cú vọng đêm
Cô đơn thao thức bên thềm
Gió lay man mác nhói rêm giọt sầu
Thiếp cất bước làm dâu họ Nguyễn
Đẹp tông đường gia quyến hợp hôn
Nỗi niềm huyệt lạnh vùi chôn
Để chiều tiễn biệt càn khôn nghẹn ngào
Chàng thứ lỗi thiếp nào đâu muốn
Lời ước giao cuồn cuộn sóng ngân
Xót xa phủ khó sang bần
Tiền tài danh lợi thế nhân tiêu điều
Đêm phiền muộn đăm chiêu ray rứt
Ngẫm liều thân dứt phứt nợ đời
Nhưng vì nghĩa nặng biển khơi
Hiếu sâu tận đáy đất trời khó dung
Thôi đành hẹn tương phùng lai kiếp
Chung nhịp đờn khảy điệp hoà duyên
Tròn câu thệ ước phỉ nguyền
Dưới bầu thanh thoát ương uyên vẫy vùng.
January 25, 2019
Tam Muội
Vì Sao Dĩ Vãng…
Dòng duyên nợ! Trái ngang, định mệnh
Phải cam đành chấp nhận mà thôi
Dẫu rằng vương vấn đầy vơi
Nhớ nhung da diết, tả tơi nỗi niềm!
Sông ba ngã rẽ thuyền đôi hướng
Không gian mờ cánh lượn tách hai
Tôi về bên nẻo trời tây
Phía đông em đến trọn đời ly tan
Ôi! Đau đớn loang tràn tấc dạ
Khiến tim buồn rỉ rả tái tê
Và rồi ngày tháng lê thê
Dấu chân kỷ niệm kéo về từng cơn!
Để mỗi độ hoàng hôn xế bóng
Chốn thênh thang lồng lộng thổi đưa
Còn đây người của chuyện xưa
Ruột gan thắt thẻo, lắc lư quả sầu
Góc hiên mờ canh thâu ngồi đó
Nghe nỉ non nức nở thạch sùng
Từ sâu thăm thẳm cõi lòng
Trồi lên ngàn nhớ, bềnh bồng bâng khuâng
Đã khuất mất vầng trăng mộng thắm
Ánh toả vàng, trải lắm niềm mơ
Chỉ bầu quạnh quẽ, chơ vơ
Đêm đêm thao thức thẫn thờ ngắm sương
Tình yêu hỡi! Con đường lá đổ
Kẻ âm thầm dưới gió chiều nay
Hỏi rằng có hiểu, có hay
Vì sao dĩ vãng nhớ hoài chẳng quên…
29/1/2019
Nguyễn Thành Sáng