Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (847)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (847)

Tình Chơi Vơi

Ánh chênh chếch lững lờ treo ủ rũ
Điệu bổng trầm loài cú vọng ngân nga
Đêm ngổn ngang thao thức lạnh chén trà
Mộng chưa thắm duyên đà chia hai lối

Niềm trăn trở trót bào mòn cằn cỗi
Nghe nghẹn ngào nhức nhối ghịt con tim
Thuyền lênh đênh cơn sóng vỗ nhận chìm
Nỗi da diết cắt ghim đau quặn thắt

Ngọn gió thổi lùa qua hồn se sắt
Mất nhau rồi héo hắt tím ruột gan
Anh hay chăng giọt nước mắt lan tràn
Dòng nhung nhớ lệ chan bao trĩu nặng

Anh đã khiến võ vàng khơi giọt đắng
Sợi muộn phiền lẳng lặng siết suy tư
Chuỗi cô đơn giày xé dáng lừ đừ
Hoài nuối tiếc khoảng dư âm ngày ấy

Nay nghĩa tận dù em luôn vùng vẫy
Môi mỉm cười che đậy những tan thương
Nhìn mưa rơi mà nức nở can trường
Bờ ngang trái đôi phương đành cách biệt…

Hãy sánh bước dìu người ta mãi miết
Hãy đan tay tha thiết đượm tơ hồng
Hãy vợ chồng ngây ngất trải tầng không
Hãy đón nhận bềnh bồng vui hạnh phúc

Hãy xoải cánh dưới bầu yêu thúc giục
Hãy so dây dạo khúc phụng nghi đình
Hãy rạng ngời phấn khởi nét lung linh
Hãy tận hưởng ánh bình minh ngạo nghễ…

Đây còn lại khẽ khàng khăn lau lệ
Nén tủi hờn dâu bể quấn canh thâu
Một lần trao lầm lỡ sắc bạc đầu
Tình nhạt thếch chỉ mầu đen ngao ngán

Em cố gắng phôi phai miền chán nản
Chân lê la đợi mãn kiếp nợ đời
Vá thăng trầm chẳng vướng bận chơi vơi
Để khoảnh khắc thảnh thơi nơi trần thế.


January 24, 2019
Tam Muội

Cung Đàn Lạc Điệu

Em cứ nói, cứ hờn và cứ trách
Thật nhiều đi cho hết sạch nỗi niềm
Thuở hôm nào chất chứa giữa con tim
Bao ước vọng êm đềm đan gối mộng!

Để rồi đây dưới khung trời lồng lộng
Sẽ không còn ảnh bóng của người xưa
Đã một thời gặp gỡ, dựng xây mơ
Gieo cảm xúc, thẫn thờ qua lối ngõ

Theo ngày tháng sẽ phôi dần nhung nhớ
Hết âu sầu trăn trở trắng đêm thâu
Chẳng cả đời lởn vởn hướng về nhau
Khỏi bi luỵ, tím màu treo sắc ảnh!…

Còn ở tôi mỗi độ chiều nẻo vắng
Giũ tấc lòng canh cánh vọng về ai
Đường rụng lá lốc thổi giạt trôi bay
Như quét sạch, ửng dài lên xanh mướt

Mắt nhìn thẳng nhẹ nhàng rong ruổi bước
Dẫu lộ dần phía trước sẫm đìu hiu
Quyện côn trùng non nỉ khẽ lời kêu
Vẫn thanh thản, không điều chi nghĩ ngợi

Hồn lâng lâng, chẳng còn sầu diệu vợi
Dạ hết rồi nhức nhói chuyện ngày qua
Ngắm mênh mông tít tận rũ dương tà
Thôi không nữa xuýt xoa vì vướng bận!…

Bởi đôi ta tận cùng nơi đọng lắng
Nhịp chẳng hoà, hụt hẫng khúc âm vang
Đêm của ta, đêm chẳng thấy vầng trăng
Luôn ảm đạm, khung tầng treo sương tuyết

Chưa một lần thấy trọn lòng tha thiết
Vẫn không hề da diết luyến lưu hương
Tận tận cùng đỉnh ngạn của yêu đương
Mây xám trải ngập buồn giăng phủ kín

Gần gũi đó, tạm xa nào bịn rịn
Sát cận kề câm nín cảm rung sâu…
Thì duyên nầy có nghĩa lý gì đâu
Bởi lạc điệu, chân cầu đành trở gót…


30/1/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm