Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (914)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (914)

Nỗi Buồn Trong Tim

Miền trống vắng tiếng chim kêu buồn bã
Tiết giao mùa xuân đã chớm ngoài sân
Sao ngọn bấc lạnh lần len lỏi dạ
Tuyết du cành xác lá trải dưới chân

Bước vô định bần thần trong nỗi nhớ
Dáng liễu gầy nức nở khối trầm u
Bầu bảng lảng mây mù giăng bỡ ngỡ
Lấp tia vàng rụng vỡ nét chiều ru

Làn se sắt vi vu luồn tâm thức
Sợi giày vò nhối nhức những niềm đau
Dòng ngang trái nát nhàu khơi thẳm vực
Kiếp thăng trầm thổn thức miếng trầu cau

Mộng yêu hỡi! Sang giàu hà chia cách
Chuyện đôi mình thử thách phải không anh
Hờn nguyệt lão đoạn đành ngăn cửa rạch
Khiến con đò lèo lách khúc khuỷu quanh

Chìm khắc khoải tròng trành vương da diết
Ngập âu lo chực siết quặn bóng hình
Đàn lỗi nhịp điêu linh hồn mãi miết
Chốn khuê phòng rũ riệt đoá hồng xinh

Còn đâu nữa khang ninh luôn hoài vọng
Đếm thời gian trông ngóng mãi xa vời
Chỉ còn lại chơi vơi treo cánh mỏng
Nặng trĩu lòng cô đọng giọt sầu rơi

Cơn trằn trọc tả tơi vây tâm khảm
Phả tứ bề ảm đảm phủ màn đêm
Bao lặng lẽ bên thềm ôm khung xám
Chuỗi ê chề cứ bám chặt tim em.

February 9, 2019
Tam Muội


Nỗi Buồn Con Tim

Quỳnh Nương hỡi! Có sông nào chẳng sóng
Có nơi nào chẳng lồng lộng gió đưa
Có hè nào chẳng mưa tan giũ nóng
Hoàng hôn nào chẳng bóng rũ trời xa…

Dẫu đôi ta đậm đà muôn thắm thiết
Tâm tư hoài da diết vấn vương sâu
Bờ bến mộng cùng nhau chân mải miết
Cố sức mình mãnh liệt vút lên cao

Kéo vầng trăng khuất sau tầng đỉnh núi
Đẩy giạt hàng lam khói lững lờ trôi
Trao tặng đời nụ cười vơi mệt mỏi
Hái long lanh vời vợi dựng cung ngôi…

Thế mà lại ngậm ngùi riêng thân phận
Nẻo đường trần lận đận mối tơ duyên
Luôn man mác nỗi niềm đau ngút tận
Thắt thẻo lòng, hụt hẫng cứ triền miên

Đôi uyên ương chung thuyền xuôi sóng nước
Quyện cánh ngàn vươn vượt cõi trời mây
Thấy như thể gần đây bên phía trước
Vậy mà nay chẳng được…bởi bàn tay…

Bàn tay đó lắc lay mờ nhân ảnh
Khảy tiếng đàn nơi vắng lặng chiều thu
Âm thanh buồn nhẹ ru hồn lữ thứ
Thả dãy sầu khuây khoả bước chu du

Bởi là gió vi vu luồng khoảnh khắc
Bởi là sương vỡ nát một lần rơi
Bởi là ảo một thời treo trước mắt
Thì làm sao có thật…Hỡi nàng ơi!...


12/2/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm