Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (947)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (947)

Chiếc Áo Em May

Hai mươi năm khoảnh khắc một chuỗi đời
Từ dĩ vãng xa xôi bừng tỉnh dậy
Mảnh linh hồn yêu đương tha thiết ấy
Để nghẹn ngào, tê tái chuyện ngày xưa!

Ngày xưa đó, em may chiếc áo mới
Áo tinh khôi sắc trắng của trinh nguyên
Dành tặng anh tình mộng mối duyên thuyền
Cho ấm áp nỗi niềm khi xa vắng

Áo may xong, nhưng chưa lần gửi tặng
Bởi đất bằng động chấn ngã chân em
Rớt dòng sông, buốt lạnh, tím con tim
Theo sóng nước nổi chìm trôi xứ lạ

Em tấp bờ với tấm thân rệu rã
Lạc mất rồi bến đá của tình yêu
Bóng thời gian lặng lẽ dưới thu chiều
Cả cảnh vật tiêu điều trong nỗi nhớ!…

Hỡi em ơi! Tình cờ nay gặp gỡ
Nhìn thấy em lối ngõ phủ sương buồn
Đôi mắt sầu ướt đẫm lệ, trào tuôn
Anh da diết niềm thương tình năm cũ…

Chiếc áo trắng ngày xưa em ấp ủ
Tấm chân thành muôn thuở trọn lòng trao
Vẫn còn kia, trong tủ kín, nghẹn ngào
Hồn yêu dấu hanh hao, ngàn tức tưởi

Thỉnh thoảng về, em lấy ra giặt, ủi
Để vơi niềm tiếc nối cảnh ly tan
Ngày hôm nay em mang lại trao anh
Như được nói một lần…yêu anh lắm

Chỉ buồn cho tình duyên mình bạc phận
Khiến nửa chừng khóc hận rẽ chia phôi!...

3/10/2016
Nguyễn Thành Sáng

Hoài Trông Cánh Nhạn

Gió đong đưa xào xạc những tàng cây
Bay lất phất tóc mây màu thương nhớ
Chợt hoài niệm giấc mơ hồng tan vỡ
Của một thời trăn trở siết con tim

Chiều hôm nay sa mạc bỗng im lìm
Thiếu lảnh lót đàn chim tung vạt cánh
Và tia nắng loang dần soi khung sảnh
Để nỗi buồn hiu quạnh chiếm không gian

Anh quên rồi thắm thiết mộng chứa chan
Ngàn gắn bó tay đan vào hẹn ước
Nay hờ hững cuộc tình đem đánh cược
Khiến ưu sầu trải bước dưới cô đơn

Dòng sông xanh đẩy mạch nước chờn vờn
Con sóng dập từng cơn thuyền chao đảo
Buồm tơi tả gập ghềnh treo giông bão
Trách nhau vì con tạo mãi vần xoay

Nửa mảnh đời hẩm phận vẫn loay hoay
Muốn xoá hết nguôi ngoay theo ngày tháng
Chẳng vướng bận tơ lòng buông lơ đãng
Tự nhủ thầm hãy ráng cố mà quên

Ảnh đèn đường lấp loé đã nổi lên
Sao em cảm tiếng rền vang trống vắng
Duyên với nợ gieo bao nguồn mặn đắng
Ray rứt niềm lẳng lặng luống suy tư

Cánh thư xưa nhoà nhạt dáng lừ đừ
Cuốc đồng vọng gật gừ đêm lẻ bạn
Đau rã rượi trập trùng câu than vãn
Hỡi canh tàn! Cánh nhạn nỡ hoài trông…

Mất nhau rồi dang dở có phải không
Hay sương muộn bập bồng vương mắt biếc!

February 18, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm