Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (956)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (956)

Tê Tái Mảnh Hồn Ma

Anh da diết với nỗi sầu khôn tả
Lệ ma hồn rỉ rả nhỏ hư vô
Muốn nằm cạnh bên vợ hiền khuây khoả
Bao năm dài thương nhớ cách xa nhau!

Mà hỡi ôi! Nào đâu còn thân xác
Chỉ vật vờ, khoảnh khắc ảnh mờ thôi
Cho tha thiết đầy vơi nơi phảng phất
Phải nghẹn ngào dằn vặt đỉnh chơi vơi…

Ngoài song cửa từng hồi mưa tí tách
Gió đẩy đưa lách cách vọng âm buồn
Lửa ân ái rực hồng dang dở tắt
Khiến cõi lòng chất ngất mối tơ vương

Anh tiến sát cạnh giường nhìn em ngủ
Mái nhung huyền che phủ vạt đìu hiu
Khom cúi xuống vói khều sang phía đó
Để nhẹ nhàng hơi thở của vợ yêu

Bỗng bất chợt khuôn chiều nghiêng trở lại
Mở bừng ra, nhấp nháy hướng về anh
Em ú ớ lâm râm trong mệt mỏi
Rồi nhấc tay cố vói giữa thâu canh!

Có phải chăng mộng lành nơi giấc điệp
Dẫn u hoài thiêm thiếp thẳng vào mơ
Để năm tháng đợi chờ bên giá rét
An ủi lần chấm hết một vần thơ…

Môi rung rung, lắc lư bờ vai lạnh
Em ngả đầu tiếp nhắm dưới thu đêm
Anh đứng lặng mà tim đau ngút tận
Hận riêng mình và hận cả cho em

Vì sao lại mối duyên tình thắm đượm
Nửa chừng xuân phải hứng chịu phũ phàng
Cho người phải võ vàng từng hôm sớm
Kẻ tái tê lởn vởn bóng lang thang…


19/2/2019
Nguyễn Thành Sáng


Da Diết Vọng Hồn Ma

Tiếng sấm chớp rền vang thêm bấn loạn
Se sắt luồng từng đoạn thắt tâm tư
Quyển nhật ký cánh thư đang trì hoãn
Viết lưng chừng hận oán kiếp lắc lư

Vầng trăng khuyết lừ đừ xuyên song cửa
Rót nghẹn ngào chan chứa nỗi niềm riêng
Tình vạn kỷ xích xiềng tơ hồng hứa
Bão nghiệp trần dứt nửa đổ ngả nghiêng

Hương phảng phất khí thiêng dường sót lại
Thấm mặn nồng ngọt trái của thời qua
Lửa chăn gối đậm đà ngân nga mãi
Du mộng tình gặt hái thủ cung sa

Mình yêu hỡi! Đôi ta hồn vào mộng
Ảnh chập chờn thoáng bỗng tiến gần em
Ngàn tia sét nhá nhem bầu lồng lộng
Thiết tha nhau dang rộng cánh bên rèm

Mình yêu hỡi! Sự thèm vòng khao khát
Nghĩa vợ chồng trôi dạt ngưỡng bể dâu
Gieo nghịch cảnh xám mầu giăng bát ngát
Siết tim buồng tan nát lấp huyệt sâu

Mình yêu hỡi! Canh thâu âm thầm khóc
Sỏi đá đường khiến ngọc vữa héo hon
Duyên diệu vợi bào mòn treo sợi tóc
Vướng thăng trầm trằn trọc gót hài son

Mình yêu hỡi! Chẳng còn nuôi hy vọng
Dẫu tháng dài trông ngóng lệ thênh thang
Nay ảo não bẽ bàng băng tuyết đọng
Giọt ưu hoài quạnh bóng tủi xốn xang

Mình yêu hỡi! Lỡ làng câu hẹn ước
Chốn dương trần độc bước đẫm chua cay
Miền thống khổ đoạ đày tràn phía trước
Thuyền gập ghềnh xuôi ngược ải lá lay

Mình yêu hỡi! Bao ngày sôi nhung nhớ
Hướng phương trời nức nở giữa mênh mông
Ngập da diết bềnh bồng uyên dang dở
Hết thật rồi tận nợ cách ngăn sông

Lại đêm nữa phập phồng chìm hoang vắng
Xót xa trào mặn đắng tím vành môi
Khói sương nhạt bồi hồi trong tĩnh lặng
Mong Mình về gửi tặng chút phai phôi.

February 20, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm