Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (959)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (959)

Lạc Cánh Chim Bằng

Trời bàng bạc xám vầng trôi lãng đãng
Ký ức hồi dĩ vãng khuấy niềm đau
Chiếc cầu tre rêu phủ nhạt sắc màu
Bến sông cũ em dàu dàu trông ngóng

Ngày mấy lượt đến khi chiều đứng bóng
Đếm yêu thương hướng vọng trải non ngàn
Duyên đôi mình trắc trở bởi quan san
Tình vạn dặm lệ chan nơi khoé mắt

Hôm đưa tiễn tuyết rơi lòng quặn thắt
Cảnh u buồn réo rắt chuỗi xót xa
Mảnh khăn thêu chỉ đỏ ửng đậm đà
Thề quyện chặt thiết tha uyên liền cánh

Nhưng có lẽ con thuyền nay rẽ nhánh
Chốn phồn hoa lấp lánh ánh thị thành
Sự sang giàu rực rỡ toả vòm xanh
Nên người đã vội đành quên thệ ước

Đeo đằng đẵng tháng năm dài xuôi ngược
Sóng xô bờ con nước vẫn mênh mông
Ôi lênh đênh tang hải mãi bập bồng
Tơ đứt đoạn vị nồng loang vạn nẻo

Nghe cay đắng ngậm ngùi bao thắt thẻo
Men ái ân giày xéo khúc đoạ đày
Tim nghẹn ngào giây phút ngập đắm say
Nay còn lại lá lay đầy ngang trái

Kiếp phận hẩm nhưng hình anh khắc mãi
Nợ ba sinh dầu dãi siết can trường
Yến đôi đàng lỡ dở trót vấn vương
Thuyền tình lạc sầu thương len cõi dạ.


January 31, 2019
Tam Muội


Cánh Chim Biền Biệt

Thắm thoát mấy chục năm đã trôi qua
Thời tao ngộ quá xa rồi em nhỉ
Còn đâu nữa công viên trời ráng xế
Đâu thẹn thùng e lệ dưới bầu xanh…

Dẫu chưa nói, chưa hứa hẹn một lần
Nhưng chan chứa muôn phần rung với cảm
Trước cuộc đời dấu chân nhiều lận đận
Chẳng thể nào anh dám thốt lời yêu

Chỉ tấc dạ mang tha thiết thật nhiều
Cứ mỗi độ ngả chiều nghe trăn trở
Vắng vài bữa sóng lòng dâng nhấp nhố
Gờn gợn buồn, lá cỏ phủ hàng mây…

Trở về quê anh bỏ lại thơ say
Viết dang dở ẩn đầy trăng với mộng
Để lại đó biết có Ai trông ngóng
Thắt thẻo sầu hướng vọng cõi mù khơi?

Bao năm dài ngợp khốn khó, tả tơi
Chìm bể khổ chơi vơi nào kể xiết
Từng đêm sâu dưới hiên mờ quạnh chiếc
Thui thủi mình, da diết vấn vương tim

Muốn bỗng chốc được hoá thành loài chim
Bay biển biếc để tìm vơi thương nhớ
Nhưng đá sỏi gập ghềnh giăng lối ngõ
Đành nghẹn ngào gửi gió nỗi niềm riêng

Đến “quá trưa” cuộc sống mới tạm yên
Thì ôi hỡi! Bóng thuyền nơi diệu vợi
Biết bên ấy có còn chờ còn đợi
Hay ngỡ ngàng nhức nhối một lần đi…


21/2/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm