tự cường
      
      
      
      
        Những cái tôi cao hơn góc núi 
Những lời khen ở cuối đầu môi 
Ngoảnh mặt đi, trắng chuyển đen rồi 
Nửa thế kỷ, núi dời sông chuyển
Đời tha hương cần chi quyến luyến 
Những kiếp người, bao chuyện khó phân 
Những đúng sai hoà lẫn dần dần 
Đời thay áo lòng người thay mão
Níu niềm tin cuốn theo gió bão 
Chuyện quê nhà còn đáng mà đau ?
Chữ tự cường vần đánh ra sao
Khi tự kỷ lao nhao khắp chốn
Cả vũ trụ nằm ngay trong rốn 
Lời đầu môi bạc tỷ là khôn 
Sống vô tâm, chê đức, lộng ngôn 
Hoặc câm nín mà ôm bất hạnh
Không chịu bay khép chặt đôi cánh 
Thì chờ mong ai rãnh mà lo 
Hãy cùng nhau gắng sức chèo đò 
Vì độc lập , tự do đắt lắm!