thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1047)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1047)
Tơ Tình Vướng Bận Chữ Không
Chốn tiêu phòng lẳng lặng phổ áng thơ
Hầu khuây khoả chuỗi bơ vơ trống trải
Sương khuya xuống như gông cùm tang hải
Để đoạn đoài ngây dại với đớn đau
Ở phương trời chàng quyến luyến về nhau
Canh trăn trở dàu dàu tim nhoi nhức
Đông thấm lạnh máu băng loang vùng ngực
Thoắt quặn tơ ấm ức nức nở trào?
Duyên chúng mình vướng nghịch cảnh chênh chao
Khiến nỗi nhớ rì rào âm ỉ siết
Nếu biết được khi xưa không mãi miết
Nguyện trăng thề thắm thiết viết vần thương
Không ưu trầm thao thức quyện vấn vương
Không hát đoản dặm trường chông gai giẫm
Không chua xót lẻ loi mành lệ đẫm
Không thẫn thờ suy ngẫm chuyện đôi ta
Không thể nguôi khoảnh khắc mộng đậm đà
Không thể hái ánh ngà treo đỉnh núi
Không thể nhặt lung linh từng hạt bụi
Không thể vùi giọt tủi đọng hàng mi
Không thể thành đôi cánh xoải thiên di
Không thể biến luỵ vì thay hạnh phúc
Không thể đoạt ráng hồng từ địa ngục
Không thể kiềm ái dục giữa đêm đen
Không thể đem khí phách đổi sang hèn
Không thể đạp cửa then cài tình cảm
Không thể hứng làn sương khơi ảm đạm
Không thể bày vầng xám phủ đời ai
Không thể coi thảm cỏ trải gót hài
Không ích kỷ phôi phai chìm nốt nhạc
Không thể đếm lá vàng rơi lác đác
Không thể cùng…bởi bạc phận long đong
Hãy thì thôi! Xuôi định mệnh chảy vòng
Dẫu giãy giụa tấc lòng sôi lửa bỏng
Tàn xuân sắc u hoài luôn trông ngóng
Phế cuộc đời hướng vọng chút hương yêu.
March 5, 2019
Tam Muội
Tơ Tình Vướng Bận Chữ Không
Cảnh đêm nay chìm trong tĩnh lặng
Lưng chừng mờ chầm chậm áng bay
Ta ngồi như vẫn tháng ngày
Mà giờ sao lại lắc lay nỗi niềm!
Có phải chăng duyên thuyền mộng ước
Đang lững lờ theo nước chèo xuôi
Bất ngờ ngọn gió ngàn khơi
Nổi cơn thịnh nộ kéo lôi dập bờ
Để khoảnh khắc thẫn thờ mắc cạn
Vướng sình lầy, hụt hẫng chơi vơi
Cố tay vói lấy dầm bơi
Nhưng bao trì nặng, từng hồi mỏi mê!…
Không tránh khỏi đường về bến hẹn
Lắm những lần vụt đến cuồng phong
Nhờ kiên định vững tấc lòng
Kẹt thì tạm đó, khi rong chuyển mình
Không những lúc rung rinh tấc dạ
Chạnh nghe lòng buồn bã vấn vương
Vì sao tha thiết Uyên Uơng
Phải đành giá lạnh canh trường nghẹn đau
Không thể hốt lá sầu muôn thuở
Tự nghìn năm nức nở nhìn thu
Dưới bầu ảm đạm mịt mù
Rụng rơi lả tả, nhẹ ru bóng chiều
Không khoảng vắng đìu hiu vạt nắng
Để một người trĩu nặng nhớ nhung
Cô đơn bước trải lạnh lùng
Thấy trong ảo ảnh bóng hình của Ai
Không quên được chuỗi dài ráng xế
Mang lời yêu tiếng thệ ấp ôm
Thu hình góc quán, nhìn lên…
Bâng khuâng, lưu luyến thả hồn tìm em…
Giờ ngăn cách đôi miền diệu vợi
Những điều không khiến đợi, khiến chờ
Sớm chiều bậu bạn cùng thơ
Khoả khuây giây phút những giờ buồn tênh…
18/3/2019
Nguyễn Thành Sáng