thấy cảnh nhớ mình
Thấy Cảnh Nhớ Mình
Lặng ngồi nhấm nháp ngụm cà phê
Lởn vởn tâm tư những thứ gì
Trước mặt khoảng trời đôi mắt thả
Cảnh tình thế sự tới lui đi…
Chú trẻ phăng phăng dưới nắng hè
Áo quần bạc phếch, nón không che
Tay cầm vé số phơi dầy cộm
Lo lắng hằn lên lấm tấm rìa...
Bất chợt dừng chân cận gốc cây
Cúi đầu thẳng xuống ngó bàn tay
Rồi đưa mấy ngón xoè ra đếm
Ngước mặt nhìn lên… Vẻ thở dài...
Còn cậu xe ôm đậu sát nhà
“Nhãn thần diệu vợi”cứ lần qua
Từ em bé nhỏ đang toe toét
Đến lão còng lưng…Để có mà…
Và kia thường lệ sẫm khung trời
Mỏng mảnh, sên rơ chở chuỗi đời
Rách “chứa nồi cơm” kề áo vá
Lề đường từng đoạn tấp vô bươi!…
Miếng ăn sự sống lắm bon chen
Kẻ sáng toả lan, kẻ tối đèn
Người đắp chăn êm, người giá lạnh
Ngược chiều định mệnh giữa mông mênh
Chạnh nhớ thuở nào bão táp giăng
Trên đang cánh nhỏ lướt ngang tầng
Vướng vòng cuồng xoáy lôi rơi xuống
Va gãy bên bờ, tự thoát thân…
9/4/2019
Nguyễn Thành Sáng