thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1108)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1108)
Con Nhà Nghèo
Râm ran tiếng dế võ vàng đưa
Trăn trở ưu tư giọt lệ vừa
Lặng lẽ lăn dài nghe mặn đắng
Ngoài trời tí tách nỉ non mưa
Mấy tháng gần đây bão tạt về
Nước tăng lầy lội ngập đường đê
Thiên tai lũ lụt gây nghèo khó
Trồng trọt mất mùa cảnh ủ ê
Mái dột cột xiêu ngẫm phát rầu
Gieo neo vất vả kiếp cày trâu
Tinh sương vác giáo ra đồng ruộng
Cật lực bạc tiền chẳng thấy đâu!
Tuổi hạc Mẹ Cha ngày một đan
Củ khoai hột muối chuỗi lầm than
Tảo tần hôm sớm, khuya tranh thủ
Bắt ốc mò cua, xác tạ tàn
Hăm tám xuân xanh lớn bộn rồi
Vợ con mù mịt quạnh bờ môi
Nhân tình thế thái luôn thay đổi
Chiếc bóng cơ hàn lờ lững trôi
Neo đơn há bạn bởi sang hèn
Lạnh nhạt ao đời giữa trắng đen
Hoa mật thơm hương, ong bướm lượn
Phận bèo thui thủi, dám bon chen
Đêm nay gió hú sắt se lòng
Vách lá sơ sài, thả ước mong
Văng vẳng nhái bầu kêu đứt ruột
Nỗi buồn hẩm mệnh mãi long đong.
April 7, 2019
Tam Muội
Thấy Cảnh Nhớ Mình
Lặng ngồi nhấm nháp ngụm cà phê
Lởn vởn tâm tư những thứ gì
Trước mặt khoảng trời đôi mắt thả
Cảnh tình thế sự tới lui đi…
Chú trẻ phăng phăng dưới nắng hè
Áo quần bạc phếch, nón không che
Tay cầm vé số phơi dầy cộm
Lo lắng hằn lên lấm tấm rìa...
Bất chợt dừng chân cận gốc cây
Cúi đầu thẳng xuống ngó bàn tay
Rồi đưa mấy ngón xoè ra đếm
Ngước mặt nhìn lên… Vẻ thở dài...
Còn cậu xe ôm đậu sát nhà
“Nhãn thần diệu vợi”cứ lần qua
Từ em bé nhỏ đang toe toét
Đến lão còng lưng…Để có mà…
Và kia thường lệ sẫm khung trời
Mỏng mảnh, sên rơ chở chuỗi đời
Rách “chứa nồi cơm” kề áo vá
Lề đường từng đoạn tấp vô bươi!…
Miếng ăn sự sống lắm bon chen
Kẻ sáng toả lan, kẻ tối đèn
Người đắp chăn êm, người giá lạnh
Ngược chiều định mệnh giữa mông mênh
Chạnh nhớ thuở nào bão táp giăng
Trên đang cánh nhỏ lướt ngang tầng
Vướng vòng cuồng xoáy lôi rơi xuống
Va gãy bên bờ, tự thoát thân…
9/4/2019
Nguyễn Thành Sáng