thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1116)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1116)
Thơ hoạ vui miệt vườn (7)
Tỏ Tình
Run run bước lại bờ cây
Vừa quê vừa sợ lắc lay cõi lòng
Ánh buồn “Ong chúa” xa trông
Tình nương “Hột mít” rớt dòng sóng to
Bỗng nhiên tấc dạ thấy lo
Rồi đây em sẽ bị cha quýnh đòn
Có khi bị trói gốc gòn
Để cho kiến lửa nó lòn...cắn em
Phập phồng dồn dập quả tim
Lan man nghĩ ngợi biết tìm cách chi
Dịu xoa, hoá giải tức thì
Kẻo thôi nàng sẽ lâm ly tủi sầu
Bâng khuâng, trăn trở rầu rầu
Muốn liều một phát “qua cầu cứu binh”
Bất ngờ xuất hiện thình lình
Mẹ nàng hớt hải...Tui xin ông mà...
NTS
Nỉ năng Tía của thằng Kha
La rầy thủng thẳng, Út mà tha nghen?
Đời tui dưỡng chút nị “phèn”
Để hầu hủ hỉ tối đèn mờ trăng
Đừng nên kéo sợi dây căng
Gió lồng lửa đốt hung hăng có ngày
Nó đi tui lại trắng tay
Dương trần thui thủi, dạ này sao kham
Tía nghe khúc điệp càm ràm
Nửa như âm ỉ, phần làm nũng duyên
Bạn tình khắc cốt thuyền quyên
Nỡ nào gieo đắng truân chuyên cho nàng
Thôi thì con dại cái mang
Răn đe nhỏ giọt kẻo đàng ngập mưa
Tội ra Út Sún mới vừa
Bị koo “Ong Chúa” gạc cưa nghé sừng...
TM