thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1185)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1185)
Nhánh Cỏ Lạc Loài
Bèo mây gặp gỡ chốn điêu linh
Biển rộng sông sâu hẩm phận mình
Khoảnh khắc chia lìa đau siết quả
Mảnh tình chấp vá quấn khang ninh
Lạc ách cửa trần chuốc đắng cay
Mày thanh tơ liễu rớt lưu đày
Hương sen nhiễm tục, buông đàn thán
Én nhạn long đong trọn kiếp này
Buồn bã lẻ loi giữa dặm trường
Chàng đi để lại vết nhàu thương
Cỏ chiều gió lướt, thiếp cô quạnh
Núi lạnh mưa dầm, phủ lệ gương
Xót xa day dứt phút phân kỳ
Thổn thức sững sờ tiếng biệt ly
Pháo đỏ trải đường, vui vọng tộc
Niềm riêng lấp mộ, bước Vu Quy
Trầm lặng xuôi dòng cứ cuốn trôi
Thanh xuân vội vã đốm đồi mồi
Hồn nhiên tuổi ngọc tàn khô cạn
Giọt nước lưng tròng, nhạt cánh môi
Thời gian lã chã cũng khô dần
Hứa hẹn đủ điều để luỵ thân
Đai nghiến loạn ngôn nào biết được
Tháng ngày héo hắt động chuông ngân
Cao xanh ơi hỡi thấu chăng lòng
Yêu vỡ tách nguồn ngọn tuyết phong
Đứt đoạn nhân duyên sầu vạn cổ
Mãi hoài rượt bắt, dĩ đô vong.
April 17, 2019
Tam Muội
Bỗng Chốc Chơi Vơi
Hôm nay bất chợt giữa dòng thơ
Ta bỗng lạc rơi chẳng thấy bờ
Khoảng trắng muôn đời kia vẫn trắng
Nỗi sầu bao thuở vẫn sầu lơ…
Đã hết rồi sao! Hết thật sao!
Chuỗi ngày giá rét sát bên nhau
Tay em chất củi, anh châm lửa
Ngọn cháy bùng lên giải buốt sầu
Những chiều lặng lẽ hướng về phương
Hai bóng cô đơn, một cảnh buồn
Thắt thẻo, u hoài dâng thổn thức
Xuất hồn rảo bước vượt biên cương…
Những đêm trăng sáng! Sáng ơi Trăng!
Da diết tim ta quá nhớ Nàng
Thương lắm là thương nhưng khó thể…
Chỉ còn khuây khoả nhạc cung đàn
Canh khuya thao thức nghĩ về Ai
Nầy mắt nầy môi, thủ thỉ nầy
Ôi! Tái tê lòng bên tiết lạnh
Lim dim, nhè nhẹ thoát ra bay…
Còn nữa! Biết bao dáng ảnh hình
Treo bầu bát ngát ánh lung linh
Chập chờn ẩn hiện gieo ngàn cảm
Kẻ lặng ngồi kia gợn sóng tình…
Vậy mà giờ lại chạnh chơi vơi
Ngước thấy long lanh phủ xám rồi
Bốn phía khung trời đang sẫm mịt
Con thuyền chầm chậm lững lờ trôi…
2/5/2019
Nguyễn Thành Sáng