thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1191)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1191)
Tiếng Lòng Nàng Kiều Nữ
Trời ảm đạm phẩy dòng ngâu ẩm thấp
Sảnh Nguyệt Lầu tấp nập kẻ đón đưa
Ngọn đèn lồng leo lét ngưỡng song thưa
Vài lữ khách say sưa vào giấc mộng
Nàng Kiều Nữ khảy cung đàn trầm bổng
Cất ngân nga, lụa lộng lẫy quay cuồng
Chén gọi mời ngả ngớn chuốt lời buông
Hầu ong bướm thưởng luồng mưa rải rác
Gió buốt lạnh loang sâu lồng nốt nhạc
Rỉ rả hồn xơ xác siết tâm can
Mở quả yêu ôm ấp thoáng chốc tàn
Khơi héo hắt châu tràn phai ánh ngọc
Buổi tiễn biệt chiếc trâm hoà lọn tóc
Hẹn mai nầy bảo bọc suốt đời hoa
Hứa dang tay thề hứng giọt lệ nhoà
Kiệu võng lọng, cài thoa, cô dâu mới
Phận cỏ dại dám mơ điều diệu vợi
Chàng về quê môi giới trót tháng ngày
Nét võ vàng thổn thức giữa đắng cay
Bặt tin nhạn thuyền nay vùng bão ngoắc
Niềm hạnh phúc phải chăng là huyễn hoặc
Tưởng đổi đời dấu ngoặc xoá đau thương
Nhưng ngẩn ngơ, Chàng vó ngựa thẳng đường
Câu phu phụ uyên ương toàn chót lưỡi
Lệch trục phím nhịp rung làn tức tưởi
Ngẫm phận mình rã rượi lẫn xót xa
Còn nữa đâu tia lấp lánh thanh ngà
Sớm hoen ố nết na loà trinh tiết
Lãng Tử hỡi! Có đâu lời giả thiệt
Hoàng hôn nào mãnh liệt tiếng con tim
Chuỗi ru êm trên sóng nước đắm chìm
Nay hờ hững im lìm sao đành đoạn
Sáo vi vút khúc ưu hoài ai oán
Nghĩa là gì câu hoạn nạn cùng nhau
Ý sắt son tô đượm há nhạt màu
Đồng phối ngẫu trầu cau xanh tươi thắm!
Dẫu bội bạc dứt dây hồng gửi gắm
Mãi vô tình, vạn dặm trở cách ngăn
Thiếp vững gìn Én Nhạn dệt góc khăn
Dầu trĩu đá suối lăn dài nhung nhớ
Mong quang đãng để đào mơn rạng rỡ
Điệp tương phùng hớn hở ngập mùa xuân
Mái yên bình quên nỗi khổ trầm luân
Đón vệt sáng trăng nhuần đêm thoả vọng.
May 4, 2019
Tam Muội
Nỗi Niềm Bên Ánh Chớp
Nhốn nháo, ồn vang, chớp loé đèn
Góc bàn sân khấu đợi chờ phiên
Bán du dương nhạc, lời êm ả
Để nhận về đây mảnh bạc tiền…
Môi son má phấn mốt thời trang
Em điểm lên thân sắc rỡ ràng
Nhưng buổi hết “sô” ai có hiểu
Tắc xi lặng lẽ, kẻ đôi hàng…
Cha mất hãy còn tuổi trẻ thơ
Mẹ con lạc lõng, tím thu mờ
Chơi vơi nghiêng ngả theo làn sóng
Dáo dác mênh mông chẳng thấy bờ
Học hành mấy chữ, dỡ dang ôi!
Vội vã xuân xanh bước ngưỡng đời
Mấy lượt kịp dừng bên hố thẳm
Mênh mang, khắc khoải rải phương trời
Giữa ngọn vật vờ cây cố vươn
Sớm dầm mưa nắng, tối phơi sương
Thời gian chầm chậm dài năm tháng
Xào xạc đong đưa cạnh mé đường!
Vật chất giờ đây cũng tạm yên
Cơm ăn áo mặc ít lo phiền
Chỉ sâu tấc dạ niềm đơn lẻ
Giá lạnh tâm hồn, nghẹn bóng đêm
Bởi lạc cửa tình, vỡ mộng yêu
Đìu hiu ảm đạm trải khung chiều
Tái tê, da diết chìm xa vợi
Sẫm tối loang dần, phủ tiếng kêu…
Cằn cỗi, khô khan quấn chuỗi ngày
Mượn bầu ong bướm tạm cơn say
Lấy âm thanh trỗi rền huyên náo
Khuây khoả, phôi pha nỗi héo gầy!…
Và rồi trở lại với riêng Ta
Vẫn luống bâng khuâng thả ráng tà
Kỷ niệm dư hương thời xưa cũ
Ngậm ngùi thương tiếc mãi ngân nga
Khao khát một lần dưới ánh trăng
Nghe trong gió thoảng khúc cung đàn
Nhẹ nhàng, ấm áp bàn tay nắm
Thủ thỉ bên tai giọng của Chàng…
Chỉ bấy nhiêu thôi! Lại quá tầm
Bởi còn đâu nữa cánh hồng nhung
Dập vùi giông bão, sần chai đá
Mỗi độ hoàng hôn chạnh cõi lòng…
6/5/2019
Nguyễn Thành Sáng