Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1193)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1193)

Đành Vào Nơi Quên Hết

Thịt đã rữa, trơ xương tàn lởm chởm
Thú lang thang, lởn vởn cũng đành thôi
Đêm u tịch từng hồi tru, hú gợn
Như trút hờn dữ tợn trước chơi vơi!

Trên đầu cỏ, ngậm ngùi treo trắng bệch
Ánh đăm đăm nhúc nhích, đảo xoe tròn
Chẳng hiểu vui hay buồn hay thoả thích
Mà oằn cong khịch khịch lại lom khom

Gió thoang thoảng man mơn vùng tĩnh lặng
Kia vướng sầu khóc hận hoặc mê say
Sao bỗng chốc bật xoay rồi vút thẳng
Hái sương mờ lủng lẳng đậu cành cây

Bất chợt hướng nhìn ngay về phía trước
Nhấc cao dần nhẹ lướt đến nơi xem
Bờ lau sậy… nhớ đêm quân thù rượt
Sức kiệt cùng ngã bước, cứng con tim!

Dưới lất phất, nghiêng ngiêng theo ngọn lắc
Trên xoa xoa, nấc nấc kéo nhanh hơn
Rươm rướm đỏ chờn vờn trong trũng mắt
Bật âm vang khằng khặc rải lâm sơn…

Ôi ai hiểu! Đây hồn Ma khốn khổ
Đang đau thương, nức nở với riêng mình
Nhớ kỷ niệm, nhớ tình chồng nghĩa vợ
Xót xa lòng theo nhớ…quặn rung rinh

Giờ đâu ảnh, đâu hình thân yêu dấu
Đâu sẻ chia bạn bậu sớm chiều hôm
Đâu chăm sóc, ân cần khi bệnh hoạn
Đâu tháng ngày lẳng lặng vọng đầu non…

Em yêu ơi! Không còn bên nhau nữa
Để mình em vò võ dưới thu chiều
Rồi mai mốt đìu hiu giăng lối ngõ
Thì làm sao chẳng có nỗi cô liêu

Mưa nặng hạt đổ nhiều rơi tầm tã
Tốt vườn xanh, êm ả ánh trăng vàng
Còn hé nụ bên đàng hoa mới nở
Tái tê hương nhìn vỡ nát trôi tan

Nay âm cảnh, dương trần hai cách biệt
Mang ngập đầy tha thiết với lo âu…
Mà chẳng thể…. Đành vào nơi quên hết
Chén Mạnh Bà chấm dứt kiếp đời đau!


28/2/2019
Nguyễn Thành Sáng

Khúc Hoài Vương

Ngày Chủ Nhật sánh đôi cùng dạo phố
Nắng hoàng hôn trải lộ những tia vàng
Gió nhẹ nhàng ngan ngát đỏ hoa trang
Chim lảnh lót xếp hàng đang rỉa cánh

Mây lãng đãng sóng lăn tăn óng ánh
Gợn mặt hồ lành lạnh thổi tóc mai
Góc vỉa hè quán cóc cặp gái trai
Tay nắm chặt vóc ngài nghiêng đầu tựa

Nhả làn khói thì thầm trao thệ hứa
Nguyện suốt đời như nhựa mủ cao su
Nghĩa keo sơn dẫu bão tố sương mù
Hay ảm đạm trời thu đầy thương nhớ

Ơn Tổ Quốc tạm rời xa xứ sở
Chốn biên thuỳ trả nợ nước non sông
Chí tang bồng rong ruổi vút tầng không
Gìn bờ cõi pháo hồng khi thắng trận…

Khẽ khàng gạt cố ngăn dòng lệ ngấn
Thổn thức niềm vương vấn phút chia xa
Kể từ đây em trở lại quê nhà
Luôn hướng vọng sân ga giờ tương hội…

Vuốt âu yếm đen huyền ôm ấp gối
Đền nụ hôn hờn dỗi lún đồng tiền
Mỉm duyên cười răng khểnh khiến đảo điên
Người yêu hỡi! Muộn phiền xin gánh hết…

Vầng trăng khuyết khuất sau đồi mỏi mệt
Quạnh chiếu nằm xám vệt phủ mi cay
Chợt suy tư năm tháng chuỗi đoạ đày
Thiếu bóng nhạn heo may buồn não nuột

Tiết vào hạ sao nghe lòng giá buốt
Tình thể nào đã vuột khỏi đời em
Ngọn vi vu ủ rũ khoác voan rèm
Hoài da diết oằn đem gầy vai nhỏ

Tiếng gà gáy rạng hừng đông lấp ló
Trắng canh thâu vò võ mãi đợi chờ
Chàng phương trời cảm thấu nỗi bơ vơ
Em cô lẻ thẫn thờ thềm hiên vắng

Đau thắt quặn tím vành môi mặn đắng
Xót tâm can gượng gắng bạc mái đầu
Nửa đoạn đường nếm vị chát bể dâu
Đêm thao thức suối sầu dâng khoé ngọc.


May 6, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm