Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1226)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1226)

HỠI TRỜI XANH!

Lặn lội qua nhà để rõ tin
Yêu đương còn sống hoặc tan hình
Then cài, cửa đóng, chìm hiu hắt
Vắng lặng bao quanh, chỉ có mình!

Một khắc trôi qua, bóng một người
Vườn sau ra trước ngắm nhìn tôi
Ô kìa! Huynh Sáng! Cần Thơ ghé
Nhớ quá bạn ơi, thuở thiếu thời

Chun rượu thâm tình cạn ngất say
Năm xưa hai đứa thả hồn bay
Giờ đây đôi ngả đường rong ruổi
Kẻ bụi phong trần, kẻ lắt lay

Nỗi nhớ niềm thương ngợp cả hồn
Những chiều nắng tắt, rũ hoàng hôn
Căn phòng ấm áp tình tri kỷ
Chia sẻ cho nhau chuyện mất còn..!

Bỗng chốc em đi chợ mới về
Nụ cười tươi rói, tiếp chân đi
Ra sau rồi khuất, không còn thấy
Đến tối âm thầm mở nhạc bi

Chế Linh quằn quại với đau thương
Chuỗi khúc tình vương luống đoạn trường
Còn ở nơi tôi đêm thức trắng
Tái tê, da diết cảnh mây sương…

Thôi rồi! Đã nát mảnh tình thanh
Tay ấm trong tay những tối gần
Vạn tiếng con tim ngân thổn thức…
Giờ đây gởi trả giữa khung xanh

Tôi hận, tôi đau bởi ngỡ ngàng
Vì sao lại vỡ mảnh trăng vàng
Em thì im lặng, không lần nói
Để gió thu sầu quyện xốn xang

Nghĩ chân lạc bước cánh vườn hoa
Lắm bướm vờn xoay ảnh ngọc ngà
Đành nén, chôn sâu về dĩ vãng
Sợi tơ lầm mối tặng người ta…

Hai mươi năm chẳn vội qua mau
Bỗng gặp lại em, đẫm lệ trào
Ngày ấy anh ơi! Em khóc hận
Xa anh vì bởi nát hoa đào

Người ta tàn nhẫn thuốc em đau
Trong trắng đời em đã rã nhầu
Chẳng xứng tình anh ngàn sắc thắm
Chớ nào em phụ mảnh tình đâu!

Trời ơi! Trời hỡi! Hỡi trời sầu!...


Nguyễn Thành Sáng


Gặp Lại Tình Xưa

Sầu hương vị tách cà phê đắng
Gió song thưa vắng rặng sao trời
Tơ đồng thổn thức chơi vơi
Ưu phiền len lỏi, nợ đời chưa nguôi

Tưởng giông bão thuyền xuôi biển rộng
Duyên lạc lầm giấc mộng ly tan
Đài Nam ải Bắc dặm ngàn
Đôi đường rẽ lối lệ tràn khoé mi

Hoá công hỡi! Bày chi dâu bể
Mối lương nồng đâu dễ dàng quên
Bỗng dưng sấm sét vang rền
Can trường thắt quặn trỗi lên điệu buồn…

Chiều hôm ấy nơi khuôn viên cũ
Phút sững sờ vũ trụ cuồng phong
Bóng yêu niêm kín cõi lòng
Giờ đây hiển hiện, chuỗi mong mỏi mòn

Kiếp phiêu bạc héo hon dáng dấp
Tóc lơ phơ tuyết ngập đỉnh đầu
Lạnh lùng khoé mắt thẳm sâu
Cố nhân gặp gỡ, mưa ngâu phủ đồi

Trên ghế đá làn môi hồi hộp
Ngọn ngôn tình chợt phốp pháp ngân
Mạch loang huyết quản rần rần
Ngầm dâng sóng dậy vạn lần đắm say

Anh vuốt tóc đan tay âu yếm
Lau đầm đìa bởi nếm tổn thương
Nguồn cơn tỏ rõ tận tường
Em thời goá bụa, Anh vương nỗi niềm

Xưa lãnh thổ nước Chiêm thống lĩnh
Vì cõi bờ áo lính giữ ngôi
Ngờ đâu hẩm phận lỡ bồi
Non đoài én nhạn, cút nôi ngỡ ngàng

Khi trở lại Em đang xuất giá
Đứng lặng nhìn nén lã chã rơi
Hồn đau xơ xác tơi bời
Pháo hồng tiễn bước nghẹn lời con tim

Nghe bộc bạch cố kìm ánh ngọc
Thảng thốt dòng khổ nhọc mái xanh
Vậy Em cứ ngỡ yên lành
Vun xây hạnh phúc, thắm mành trúc mai…

Nay vỡ lẽ chẳng cài vong phụ
Dối gian nào sao rũ cành buông
Đêm đen hứng trọn sương luồng
Buốt giăng nghịch cảnh, tiếng chuông não nề.


May 10, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm