thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1229)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1229)
Nỗi Nhớ
Anh cũng nhớ em, nhớ thật nhiều
Nhẹ nhàng tình gửi bến cô liêu
Lan man tâm sự bầu sương lạnh
Vọng ngóng trời mây trải nhạt chiều!
Biết rằng chốn ấy quá xa xôi
Mà giống như gần ở cạnh tôi
Vút gió chim bay về cõi lộng
Hoài mong gặp gỡ mảnh trăng đời
Thắm thoát thời gian đã kéo qua
Ai từng uống ánh với hồn ta
Sẻ chia ân ái ngàn thương thắm
Cùng ấp, suy tư dưới bóng tà
Da diết, hương nồng treo gợn sóng
Vấn vương, lưu luyến gửi mây giăng
Vắng nhau đôi phút buồn hiu dạ
Khắc khoải, bâng khuâng thiếp đợi chàng!
Em ơi! Thương quá biết làm sao
Hai nẻo cuộc đời một giấc bao
Vạn kỷ hồn sương hằn khắc đá
Quay về nối lại xoá sầu đau
Và ta đan mối sợi tơ tình
Từ thuở ánh tàn rã mộng sinh
Như ẩn tận cùng nơi ký ức
Lời thề vạn kỷ buộc hồn linh
Phải chăng như thế, để bây giờ
Tít tận ngàn xa mãi đợi chờ
Thắt thẻo ôm tim ngân nỗi nhớ
Hoàng hôn lặng lẽ đỉnh chơ vơ!
Nguyễn Thành Sáng
Mưa Chiều Nhớ Anh
Trời sa mạc chiều hôm nay u ám
Tiếng chim buồn mây ảm đạm dường nao
Có phải chăng mộ cảnh cũng nghẹn ngào
Nên nổi gió rì rào cơn mưa đổ
Nơi quán cốc ngước nhìn song loang lổ
Chuỗi luyến lưu như vỗ sóng nhịp nhàng
Lặng lẽ niềm thờ thẫn giữa hoang mang
Chìm nhức nhối bẽ bàng cho duyên phận
Anh đã đến gieo tơ lòng vướng bận
Thả sầu vương ngút tận cõi tâm hồn
Thổn thức hoài dưới rặng mát cuối thôn
Mi đắm đuối dập dồn từng hơi thở
Đi bỏ lại nỗi giày vò nhung nhớ
Để đêm về nức nở ngắm trăng lên
Bởi vì đâu tình chẳng vẹn câu bền
Chưa tấm mẳn chóng quên vào dĩ vãng
Rơi nặng hạt dầm dề khơi bảng lảng
Sấm sét đưa vệt sáng siết rối bời
Những tháng ngày khắc khoải giọt chơi vơi
Đang khuấy động mảnh đời rơi tẻ nhạt
Giọng trầm bổng nàng Thanh Tuyền vừa hát
Khúc não nùng dào dạt chiếm cô đơn
Khoé rưng rưng đáy vực chuỗi chập chờn
Dây thảm thiết điệu đờn đang réo rắt
Lúc vĩnh biệt quả hồng tim tím ngắt
Dãy muộn phiền quấn chặt rỉ vết thương
Dấu yêu ơi! Ray rứt phủ dáng hường
Anh có hiểu đoạn trường trong da diết?
May 17, 2019
Tam Muội