Poem logo
Poem logo

thơ họa nguyễn thành sáng & tam muội (1245)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1245)

Người Quả Phụ Khóc Chồng

Mình yêu hỡi! Trăng đêm nay sáng quá
Hương bưởi thơm hoa lá cợt nô đùa
Hãy nghiêng đầu vai ấp tựa như vua
Em sẽ quạt gió lùa vào giấc ngủ

Mềm thảm cỏ mượt mà màu xanh phủ
Gối êm đềm dẫu vũ trụ bão giông
Hay canh tàn tuyết ngập giá mùa đông
Tay sưởi ấm tình nồng thêm ngây ngất

Cuộc sống vốn dập dồn bao ngại vật
Nhưng tim đây chân thật tận tấc lòng
Xoa dịu niềm chua xót ngưỡng long đong
Tô sắc thắm cầu vòng loang muôn vẻ

Kiếp gian khổ nhiễu nhương hoài ngấp nghé
Sẵn có em chia sẻ những ưu buồn
Sánh đôi cùng hứng ngọn thuỷ triều tuôn
Vững chèo lái lách luồn con sóng dữ

Rời đất tổ ngậm ngùi chân viễn xứ
Nợ ba sinh thế sự chuyển xoay vần
Duyên chúng mình quấn chặt trỗi khúc ngân
Hoà ước hẹn dương trần câu nguyền phỉ…

Hoá công nỡ! Đành căng dây đứt chỉ
Cướp linh hồn âm ĩ xát vết thương
Cắc cớ chi nghịch cảnh kéo dáng hường
Thành quả phụ đoạn trường đầy sụp hố

Sương dày đặc nơi khuê phòng loang lổ
Nỗi trầm tư lệ phổ áng thơ gầy
Lấp cơn sầu khuây khoả thoáng phút giây
Đời bất hạnh xám mây quầng nghiệt ngã.


May 13, 2019
Tam Muội



Bỏ Lại Vợ Một Mình Bên Xứ Lạ

Anh lặng lẽ bên góc mờ cõi chết
Nhìn bậu ngồi rũ riệt xác xơ thân
Đáy tận cùng cứ chầm chậm trào dâng
Nhịp day dứt! Mà không làm sao được…

Muốn bước lại xoè tay tình nhẹ vuốt
Dịu xoa niềm giá buốt, phủ cô đơn
Nhưng để rồi da diết quặn từng cơn
Bởi giờ chỉ là hồn ma bóng quế

Nay viễn xứ, võ vàng treo dâu bể
Dưới đìu hiu ráng xế rụng bờ xa
Em thẫn thờ nhung nhớ chuỗi ngày qua
Anh tức tưởi theo là đà sương khói…

Ôi! Ai hiểu ngậm ngùi ôm nhức nhói
Giữa dòng đời bươn chải cánh tha phương
Mặc đá sỏi hay nắng cháy, bụi đường
Mong có dịp vươn lên bầu sáng tỏ

Đôi vợ chồng sẽ quay về đất Tổ
Nối cung đàn một thuở đứt ngang dây
Xây vườn hồng hoa nở dưới trời mây
Trải ân ích lâu dài quanh cuộc sống

Có ngờ đâu từ không gian lồng lộng
Ngọn phong cuồng khuấy động nước sông xanh
Thuyền của ta quá nhỏ bé mỏng manh
Chẳng chịu nổi phải đành nghiêng ngả lật

Cơn bạo bệnh cuốn anh vào lòng đất
Bỏ lại đây chất ngất nỗi sầu đau
Lắt lẻo tre phía trước một chiếc cầu
Em chới với, nghẹn ngào chân thui thủi …


23/5/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm