thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1270)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1270)
Thấm Giọt Tột Cùng
Đường đất đỏ xuôi dòng thăm Cha Mẹ
Rặng liễu tơ khàng khẽ cất lời chào
Đàn trâu già gặm cỏ, gió hanh hao
Kia mái ấm thì thào như vẫy gọi…
Vì cuộc sống biệt quê nghèo tránh đói
Bước theo Người nhoi nhói trái tim non
Thương Mẹ Cha tần tảo sớm bào mòn
Tạm từ giã gót son trời xứ lạ
Bao thổn thức bấy đêm dài lã chã
Nỗi nhọc nhằn buốt giá phủ tâm can
Niềm đắng cay thống khổ lệ canh tàn
Hoài nhung nhớ núi ngàn luôn hướng vọng…
Sân im ẳng xác xơ đìu hiu đọng
Lu nước mưa chổng gọng ngả nghiêng hè
Vách sơ sài phên liếp lá mượn che
Mảng bồ hóng giăng bè quanh chái bếp
Chắc có lẽ đã lâu không thu xếp
Nằm ngổn ngang giỏ đệp cản giữa đường
Một cụ già líu ríu mắt cố giương
Giọng thiểu não " Út Hường về đó hả?”
Ôi thảm thiết! Đất trời như nghiêng ngả
Chính là Cha vật vã dưới quạnh thềm
Nghe trĩu lòng giọt nước lặng lẽ rêm
Oà mạch huyết vai mềm run lẩy bẩy
Cha kể lại Mẹ sau khi từ rẫy
Về mắc mưa nên sẩy té quỵ nhào
Ngày lại ngày ngọc thể đổ xanh xao
Cỡ chừng tháng nghẹn ngào ma đưa đám
Nhờ chòm xóm giúp Cha thêm can đảm
Vượt sóng thần nhưng cám cảnh chơ vơ
Đợi chờ Con chờ đợi đến bao giờ
Nay phút cuối! Con khờ ta đi trước...
Tiếng nức nở hoá công cho thấy được
Lại vô tình nỡ tước đoạt đời Cha
Đoạ đày chi ơi hỡi cõi Ta Bà
Khan khoé lệ xót xa dương trần thế.
June 3, 2019
Tam Muội
Tuổi Hạc Nhớ Con
Con ơi! Lặng lẽ mẹ ngồi đây
Ôm mảnh trăng thu, nhớ chuỗi ngày
Con hãy còn thơ, bên cạnh mẹ
Từng đêm êm ả, giấc nồng say!
Giọt sữa dưỡng nuôi đến giỡn đùa
Con dần khôn lớn, sữa dần thưa
Cháo cơm, thịt cá rồi thay đổi
Cứng cáp vươn lên giữa ngọn lùa
Bốn tuổi bắt đầu đi Mẫu Giáo
Lần đầu xa cách...Mẹ, con “Đau”
Chần chừ, ngấn lệ đoanh tròng trẻ
Còn mẹ nhìn theo...Tím ửng màu...
Những lần con bệnh nằm thiêm thiếp
Cha mẹ rầu lo chẳng thiết gì
Bụng đói, cơm canh, bàn dọn đó
Ra vô, nguội lạnh có màng chi
Có bữa thấy con hí hửng mừng
Cặp da nửa mở, nửa trên lưng
Thò tay con móc khoe tờ giấy
Mẹ hỡi! Bài con được điểm mười
Đến khi con tuổi độ tròn trăng
Biết mộng, biết mơ, biết thả tầng...
Thì mẹ cũng đà sương điểm mái
Bóng tà lờ lững áng mây giăng!
Giờ đây con sống ở phương xa
Bổn phận sớm hôm vợ của người
Chốn cũ, quê nghèo, thời nhỏ dại
Tháng ngày chầm chậm nước dòng trôi...
Lởn vởn hình con gợn ráng chiều
Nụ cười toe toét gợi ngàn yêu
Và kia! Cô bé tràn xuân mộng
Bất chợt ngoài sau nhẹ cánh khều...
Da diết nỗi buồn thương nhớ con
Dưới bầu trống vắng phủ hoàng hôn
Ra vô lụm khụm, mình thui thủi
Cứ mãi con tôi, nó chập chờn...
3/6/2019
Nguyễn Thành Sáng