lỡ chuyến đò ngang
LỠ CHUYẾN ĐÒ NGANG
Trách mình bỏ lỡ đò ngang
Nên giờ chẳng thể được sang sông rồi
Thế là mình cách xa thôi
Trăm năm chẳng dịp nên đôi vợ chồng
Đợi chờ duyên hoá bằng không
Nhớ mong nợ hết ngóng trông lụy tàn
Tất cả chỉ thể muộn màng
Tay đành gạt lệ đưa tan cuộc tình
Trách anh sao chẳng đợi mình
Hiểu ra tại chẳng chung tình nên quên
Giờ người đã kết duyên bền
Tâm can ai xé... xin đền cho ta
Lòng đau mắt lệ xót xa
Ai đem đâu mất tim ta chẳng còn
Hỏi lòng chung thuỷ sắc son
Được gì ? Hay chỉ hao mòn tuổi xuân?
Nguyễn Thuyền