Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1287)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1287)

Cuộc Tình Không Đoạn Kết

Chiều sương lạnh bến sông xưa quạnh vắng
Nước lững lờ mây lẳng lặng dòng trôi
Thán chim cuốc từng hồi nghe mặn đắng
Em thẫn thờ dưới rặng liễu đơn côi

Đời ngang trái nên đôi mình dang dở
Để con đò nức nở trước mù giăng
Xa ánh tỏ chị Hằng buông nhung nhớ
Anh đi rồi trăn trở đọng giá băng

Anh có cảm ánh trăng giờ nhợt nhạt
Đám lục bình xuôi giạt giữa lênh đênh
Lối vào mộng bồng bềnh trong bát ngát
Gió đông luồn man mát chuỗi buồn tênh

Chân thất thểu chênh vênh đường qua suối
Chạnh nỗi niềm những buổi đón đưa nhau
Chiếc cầu nhỏ cũng dàu dàu tiếc nuối
Bởi bóng hình rong ruổi khiến lệ đau

Nét nguệch ngoạc bạc màu vì nước mắt
Lời Mẹ Cha ép bắt phải lấy chồng
Phận hiếu nữ dẫu không theo sắp đặt
Nhưng cuộc đời khe khắt mãi cùm gông

Bầu u tịch bỗng giông từ đâu đến
Sấm sét đùn đang nện xuống trần gian
Như giày xéo tâm can bờ hổn hển
Sóng dập dềnh ngọn nến lịm miên man

Đành lỗi hẹn cung đàn im phím lạc
Tiết xuân về sao lác đác vàng rơi
Thuyền năm ấy ra khơi vào biển bạc
Dẫu xót lòng cũng thác đổ tình lơi.


February 24, 2019
Tam Muội


Nỗi Đau Tan Vỡ

(Thơ Hoạ Giữ Y Từ Cuối,
Ngược Từ Dưới Lên Trên)

Đêm tĩnh mịch, góc vắng dưới màn lơi
Vạt nhánh rũ, ngậm ngùi treo sương bạc
Kia bờ mé, rải rác lá vàng rơi
Thầm chờ mục một thời lông lốc lạc…

Ta ngồi đây chất ngất nỗi lan man
Nghe khắc khoải trỗi từng cơn hào hển
Bao kỷ niệm lởn vởn hiện không gian
Rồi chầm chậm hạ gần, lững thững đến

Đường rẽ lối do mệnh số xiềng gông
Gom tất cả cuộn vòng theo sắp đặt
Để kẻ buồn tan nát, kẻ lấy chồng
Muôn yêu dấu bềnh bồng trôi trước mắt

Thật chẳng ngờ gió giật khiến cành đau
Nuôi ước vọng để sầu vương, tiếc nuối
Cho giờ nầy rười rượi tím hồn nhau
Bên cố bước qua cầu, bên vượt suối

Còn gì nữa những tối bước nhẹ tênh
Lòng dào dạt trải mênh mang bát ngát
Thấy bóng thuyền êm ả giữa lênh đênh
Trọn tin tưởng duyên tình nào phai nhạt

Có ngờ đâu mặt đất đóng hàn băng
Chim xoải cánh khung tầng mang thương nhớ
Đang cố tìm rơm, cỏ phủ che giăng
Thì bất chợt lốc tràn gieo dang dở

Sợ một ngày nào đó cảnh cút côi
Đẩy con trẻ biển đời trăm cay đắng
Cha Mẹ em kéo nắng lững lờ trôi
Tránh mưa đổ, bầu trời không lạnh vắng…


11/6/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm