Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1302)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1302)

Tình Như Mây Khói

Tình yêu hỡi! Sao gập ghềnh sỏi đá
Chốn gian trần vật vã chuỗi lặng câm
Yêu thắm thiết vẫn âm thầm đôi ngả
Lặng lẽ sầu lã chã điệu trầm ngâm

Tình yêu hỡi! Tận tâm can trống trải
Gió len lùa ngây dại nỗi miên man
Đêm thắt thẻo hứng hàn sương tê tái
Nước mắt nào nhễ nhại cuộc vỡ tan

Tình yêu hỡi! Lan tràn bờ hiu quạnh
Dưới trăng tà canh cánh phủ dáng mai
Miền vô vọng đóng cài duyên bèo mảnh
Gặp gỡ chi sóng sánh khúc đoạn đoài

Tình yêu hỡi! Vóc hài nay rã rượi
Đông lạnh lùng ai sưởi ấm cùng nhau
Bầu hoang hoải vướng màu truân chuyên lưới
Giọt não nề đang rưới ngưỡng đớn đau

Tình yêu hỡi! Sang giàu ngăn đôi lứa
Dạ rối bời một nửa thấm giá băng
Khơi nức nở vầng trăng nhoà song cửa
Lỡ tơ vàng thệ hứa xám ngắt giăng

Trôi ngày tháng khổ giằng co tâm khảm
Niềm ưu tư luôn bám víu mạch sầu
Hờn ngất ngưởng canh thâu chìm ảm đạm
Đắng đỏi lòng cung thảm rớt bể dâu

Ngôi sao xấu đỉnh đầu lu se sắt
Hẩm phận đời héo hắt với đắng cay
Hoài trắc trở lá lay giày quặn thắt
Tạm thu hồn niêm chặt bóng heo may.


April 4, 2019
Tam Muội


Hôm Nay Dưới Bóng Chiều

(Thơ Hoạ Giữ Y Từ Cuối Ngược Từ Dưới Lên Trên)

Có những lúc! Biết mình chẳng được may
Luôn đối diện chuỗi ngày đau quặn thắt
Khi rơi vòng bẩn chật, lắm chua cay
Khi thất bại, trắng tay, đầy se sắt

Có những lúc! Ngước mặt trước bể dâu
Thấy thay đổi, khoé trào, rơi ảm đạm
Cả không gian tợ ám phủ lên sầu
Rồi chặt bám thấm vào sâu tâm khảm

Có những lúc! Trầm lắng hướng mây giăng
Bỗng bất chợt cánh ngàn va khung cửa
Lòng chạnh nhớ lại thuở ngập hàn băng
Buồn da diết nhìn ngang hàng trang lứa

Có những lúc! Giữa gió gợn niềm đau
Cố sức kéo nhưng nào đâu vướng lưới
Cứ ngỡ rằng sớm tối cận kề nhau
Khi vỡ lẽ chỉ bầu thu rười rượi

Có những lúc! Ngõ tối cách Thôn Đoài
Thôn Đông nhớ, ngậm ngùi lo nát mảnh
Bởi thời gian lẳng lặng cũng chuyển mai
Trăng sẽ rụng, bờ Ai, Ai vắng quạnh...

Chiều hôm nay dưới chầm chậm dương tan
Ta cảm thấy vô vàn cơn tê tái
Cứ từng hồi níu lấy nỗi miên man
Như trút hận vội tàn chìm trống trải

Còn đâu nữa nắng cháy, dẫu da ngâm
Nhưng chí dưỡng âm thầm không lạc ngả
Còn đâu nữa băng giá phủ lạnh câm
Vẫn nung nấu trong tâm lời sắt đá...


14/6/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm