thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1304)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1304)
Thơ Hoạ Tâm Tình
Nỗi Niềm Thi Nhân (2)
Nhớ ngày nào chơi vơi dòng nước chảy
Cánh mộng thuyền nặng mái khó đi xa
Chí nung nấu tràn ngập ở đôi ta
Cố sức bật vượt qua vùng cuồng xoáy
Kể từ đó âm thầm xuôi hướng tới
Mắt dõi về diệu vợi nỗi say sưa
Có những sớm hứng tầm tả cơn mưa
Rồi lắm buổi dưới trưa hè cháy bỏng
Hai đứa mình vẫn khua chèo lướt sóng
Sát cận kề quyện bóng ấm cho nhau
Khi gắng quá em bệnh, anh thấy đau
Lúc em đạt anh trào dâng hạnh phúc
Đêm dừng đậu, nhìn trăng treo khóm trúc
Ngắm long lanh theo lất phất ngọn vờn
Niềm vấn vương thương nhớ tận tâm hồn
Lâng lâng trỗi nhịp đờn nơi sâu thẳm...
NTS
Dẫu thân xác ngăn đôi bờ vạn dặm
Nhưng hồn thơ say đắm trải khung tầng
Có những chiều dào dạt nỗi lâng lâng
Cũng lắm buổi xám quầng giăng héo hắt
Chợt hoài niệm cõi lòng như siết chặt
Khi bất đồng nhéo ngắt cãi vã buông
Thì như giông bão sấm sét gió luồng
Lời to tiếng đẩy xuồng vào cơn lốc
Anh giận dữ đổ thừa là tại ngốc
Kiếm chuyện hoài lợi lộc gì cho kham
Chuyện xảy ra quá khứ mãi càm ràm
Vô tình khiến luận đàm thêm lửa nóng
Giận tắt máy chẳng màng trông với vọng
Để canh tàn lạc lõng giữa miên man
Nhìn dòng thi mà thổn thức dâng tràn
Đau xót dạ gối chan đầy nước mắt...
TM