thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1308)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1308)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (1)
Sáng giờ còn ngủ phải hông
Hay nhằm chúa nhật thả hồn thẳng bay
Để cho ngọn gió lắc lay
Ngoài khung cửa sổ ngắm cây nhìn cành
Hoặc đang thể dục ngoài sân
Xoay tay, vòng cổ, bẻ lưng khoẻ người
Rồi hồi thấm mệt lại ngồi
Uống ly sữa đá dưỡng bồi lên cân
Hay đang cà rịch cà tang
Lòng vòng kiếm quán tìm ăn cháo lòng
Hoặc ra hóng mát bờ sông
Nhìn xem cá lội dưới dòng vui vui...
Để nhà trống vắng mình tui
Ra vô ngó tới ngó lui...Mà buồn
Xương Mình xương thật là xương
Thấy Mình ốm yếu ba sườn lòi ra
Mỗi lần có việc đi xa
Tui mua một đống toàn là món ngon
Như như cá lóc chiên dòn
Bánh bao, xíu mại, mứt thơm, thịt bò
Hoặc gà hay vịt đút lò
Kèm theo bánh tráng chả giò, nem chua
Bởi vì tui biết trời mưa
Mình vừa buồn miệng...Và vừa lòng anh
Cho nên hai bữa...Sạch trơn.....
NTS
Tinh sương con vện sủa hờn
Con kê rổn rảng từng cơn não nề
Nên tui nào có ngủ nghê
Thức dậy bốn bề quạnh quẽ làm sao
Nhìn ông say giấc “rì rào”
Tui chừ len lén nhẹ trao nụ tình
Bên song cửa sổ lung linh
Vầng dương lấp ló đang rình cười duyên
Đưa tay vuốt nhẹ mái huyền
Rồi tui lẳng lặng chui xuyên qua mùng
Vội vàng tạm biệt khuê trung
Xuống bếp đùng đùng nhúm lửa nấu cơm
Ai dè đầu tóc bờm xờm
Bởi vì củi ướt ga đơm chẳng thèm
Phực lên ngọn lửa nhá nhem
Tui phải tròm trèm chổng gọng một hơi
Tứ chi cảm giác rã rời
Bỗng dưng hoài niệm thuở thời xuân xanh
Dẻo dai sức khoẻ mạnh lành
Chớ đâu phải vậy tuột phanh thế nầy
Buồn buồn ngắm nước nhìn mây
Thời gian trôi lẹ giờ đây tuổi già
Chạnh lòng nén tiếng thở ra
Dẫu gì cũng được ông nhà dễ yêu
Thương tui hết mực nuông chiều...
TM