thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1309)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1309)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (2)
Giật mình tỉnh tỉnh, liêu xiêu
Thì ra “Chàng” đã thả diều trong mơ
Chớ bà xã, hiện bây giờ
Vừa lo nấu nướng vừa ngơ ngẩn gì
Mà sao thỉnh thoảng khì khì
Âm vang vọng lại rầm rì lỗ tai
Khiến đang chìm giấc mộng say
Dở dang, đứt khúc, lai rai...Tiếng đàn
Trong mơ Ta thấy rõ Noàng
Tuổi vừa đôi chín tợ trăng ngày rằm
Thanh thao, duyên dáng, trắng ngần
Môi hồng suối biếc long lanh dưới trời
Nhưng giờ thức dậy hỡi ôi!
Da thì bánh tét, bờ môi thì dầy
Ở trên tròn ủm cả hai
Con cá thòi lòi quẩy quẩy cái đuôi...
Chợt nghe da diết, bồi hồi
Cảnh nghèo vất vả để rồi khổ em
Ruộng nương quần quật, lấm lem
Lo toan rầu rĩ, khiến thêm mỏi mòn
Thuở nào mỗi độ hoàng hôn
Hẹn hò, gặp gỡ, đôi hồn quyện nhau
Tặng trao thắm thiết, ngọt ngào
Du dương, êm ả... biết bao ấm nồng
Nghĩa tình sâu nặng sớm hôm...
NTS
Ừmmm....
Với tay lấy chiếc thau nhôm
Trộn mỗi thứ gồm đu đủ dưa leo
Dẫu nhà chật vật gieo neo
Nhưng vì thương Xã nên teo hủ tiền
Cá ngừ chặt khúc đem chiên
Chả đùm nấu bún, muộn phiền cũng vơi
Mây giăng ảm đảm lưng trời
Gió đẩy chắc thời giáng trận mưa to
Nữa đây sẽ hỏi thăm dò
Nếu anh rảnh rỗi chèo đò qua sông
Ghé mua vài lẵng hoa hồng
Viếng mộ Mẹ chồng nuôi ảnh lớn khôn
Dù phong ba sóng dập dồn
Mẫu từ vẫn vững chẳng nôn nao lòng
Vắng Cha vướng cảnh long đong
Cuộn vào cơn lốc ngược dòng thuyền chao
Thương thay giọng nói ngọt ngào
Khi trao nhẫn cưới thì thào bên tai
“Mẹ nghèo bởi thiếu ngọc trai
Chỉ có sơ sài để cưới nàng dâu
Sá chi cái chữ sang giầu
Nghĩa tình trân quý bạc đầu nghen con
Luân hồi uyển chuyển núi non
Vợ chồng khắc cốt sắt son mặc dù”
Mẹ giờ yên giấc ngàn thu...
TM