thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1311)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1311)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (4)
Nghe lời thỏ thẻ dịu dàng
Nhưng kèm cây súng bằng bằng bắn tui
Thuở nào lứa tuổi ham vui
Giờ đà đứng nắng, chỉ ngồi bóng râm
Mình khơi chi chuyện xa gần
Nào Mai, Lan, Huệ, Phấn, Hồng móc hông
Vô tình có thể chạnh lòng
Khiến tim tui giựt “phập phòng” làm sao?
Nói chơi thôi, chớ dễ nào
Quên bao kỷ niệm ngọt ngào ấm êm
Lúc “Noàng” ngồi quán ăn nem
Đá bạo đã thèm, mười chiếc khiến tui
Bàn bên cảm thấy ngậm ngùi
Người ta “chiến đấu” chẳng lùi thế công
Còn mình như cá lòng tong
Rỉa qua chút xíu ít vòng li ti
Đã vậy còn, bị cười khì
Chọc quê “phe yếu”, thêm mì hai tô
“Noàng ta” tiếp tục đánh vô
Mạnh như vũ bão, ngẩn ngơ kẻ nhìn...
Thế là tui vướng sợi tình
Của Noàng dũng tướng, rung rinh tâm hồn
Thời gian lặng lẽ sớm hôm
Vấn vương, thương nhớ quay tròn tâm tư
Đêm đêm nằm ngủ hay mơ...
NTS
Ngẫm ra tụi thiệt là khờ
Nghe lời nhỏ Sún nên giờ ăn năn
Nó hay cắc cớ cằn nhằn
Lại bảo tui dằn cái bụng chặt to
Rồi thằng Tửng với con Tho
Nhào vô vặn vẹo hỏi dò tùm lum
Đàn quân núp phía sau lùm
Ngầm xem bày trận dính chùm nào hông
Đặng vui rôm rả như không
Còn nói đèo bồng cho đáng đời anh
Tui như dây lát chiếu manh
Khều sao đánh vậy chớ đành thế đâu
Cũng nhờ tụi nó mà cầu
Yêu đương vững chãi, mưa ngâu đúng mùa
Mái chèo hoà nhịp nhàng khua
Ngày tháng vui đùa hủ hỉ ấm êm
Nước sông lờ lững êm đềm
Gió chiều dạo mát, dưới thềm ngắm trăng
Đồng lòng đẩy khối hàn băng
Vượt qua giông tố tình hằng thắm tươi
Nhắc chi chuyện cũ mắc cười
Sáng giờ trửng giỡn tợ đười ươi hén!
Bỗng dưng xúc cảm mon men
Tới gần ông xã “nhá đèn” chút cưng
Tim bấn loạn, mạch máu ngừng...
TM