thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1312)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1312)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (5)
Mình ui! Noàng hãy dừng chân
Đừng bước tới nữa ngỡ ngàng cho tui
Vì trời chưa có tối thui
Đốt đèn sớm, hết dầu rùi làm sao! Hì!
Tạm thời lát nữa qua cầu
Ghé vô quán phở Ba Tàu giải khuây
Xong rồi ghé tiệm chú Hai
Uống cà phê đá cho say nỗi niềm
Ngâm nghi chờ tới đỏ đèn
Tà tà xuống chợ ăn kem ba màu
Khoảng chừng nửa tiếng mình vào
Xem phim Án Độ ngọt ngào...“Ạnh cà ri dê”...
Khà khà! Sao lại hề hề?
Phải chăng nghe kể Mình mê...Muốn..Bằng!
Vậy thì vào tủ kéo ngăn
Vài trăm bỏ túi “tung hoành” xã hơi
Cảnh nghèo cũng lỡ nghèo rồi
Nhưng trong ý sống chẳng rơi não nề
“Trăng chung” là ánh trăng thề
“Người riêng” nhưng vẫn quyền về dưới trăng
Biết đâu mai mốt hữu phần
Việc làm, cơ hội, tốt lăn tới mình
Miễn sao dạ vững niềm tin
Đạo lành vẹn giữ, nghĩa tình thuỷ chung
Ủa sao! Hai má em hồng?...
NTS
Thôi mà cà khịa chi ông
Xe đạp nè chồng lên chở em đê
Đường đi sỏi đá gồ ghề
Chàng trên em dưới phu thê nhịp nhàng
Hò dzô chim xoải cánh ngang
Dang rộng hai hàng lồng lộng trùng khơi
Mây giăng lơ lửng lưng trời
Ngọn hiu hiu thổi cảm phơi phới lòng
Chợt thầm ao ước hoài mong
Xuôi nước theo dòng ra tận biển đông
Thênh thang khoáng đãng cho rồng
Duỗi đuôi uốn lượn tầng không vẫy vùng
Còn đây đồi núi trập trùng
Quanh năm nhặt nhạnh chỉ thùng rỗng toanh
Áo quần chấp vá chẳng lành
Cơm nào đủ ấm thâu canh thở dài
À Mình ơi hỡi ngày mai
Em sang chị Phượng kéo chài bắt lươn
Có tiền em đãi cơm sườn
Thưởng anh lao lực chải bươn sớm chiều
Lắm khi đờ đẫn liêu xiêu
Ngẫm suy thời vận những điều lo toan
Mình ên gánh vác đa đoan
Trông được khải hoàn trọn khúc tình ca
Vơi sầu đằng đẵng bôn ba...
TM