thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1313)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1313)
Thơ hoạ chuyện trò vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (6)
Nghe mình vừa mới ngân nga
Nghĩa tình thắm thiết đậm đà yêu thương
Muốn đãi anh xực cơm sườn
Khiến anh chạnh nhớ...“Con đường ngày xưa”
Lầu đầu hẹn, gặp trời mưa
Ra vô nóng ruột sợ qua hết giờ
Sợ kia em đợi, em chờ
Khiến anh bứt rứt, thẫn thờ xiết bao
Lắng nghe gió thổi rì rào
Nhìn hiên nhểu giọt, rầu rầu xốn xang
Hôm kia vừa mới lãnh lương
Muốn mời yêu dấu xương xương “giải sầu”
Vậy mà nào có ngờ đâu
Bữa nay tầm tả, “vó câu” kẹt chuồng
Lâng lâng tấc dạ u buồn
Cầu treo Ô Thước, tơ vương hướng về
Cũng may chẳng có rề rề
Chỉ chừng nửa tiếng bốn bề sáng trưng
Li ti rỉ rả đã dừng
Ba chân bốn cẳng anh hừng thẳng ga
Thấy em thấp thoáng đằng xa
Đưa tay ngoắc ngoắc mà da diết lòng
Thì ra Noàng đã luống trông
Nên giờ gặp gỡ, rực hồng cho anh
Nỗi niềm xúc cảm trào dâng...
NTS
Bon bon bỗng xám rũ quầng
Chiếc xe sụp ổ gà tâng đụng đầu
Xuýt xoa lẩm bẩm vài câu
Nhăn nhó lầu bầu, mắt nổ tối thui
Bầm chân đỏ lỏm sụt sùi
Quần áo bùi nhùi đất bám sình dơ
Ai gieo đê đá lỡ bờ
Để giờ đau té bơ phờ châu sa
Hồi xưa anh vốn thật thà
Quợ kết cái đà thêu vải tặng khăn
Mừng tê vẫn cố gắng dằn
Giả bộ cằn nhằn, “Phung phí tiền sao?”
Nhiều khi anh kiệt hùng hào
Khát nước dạ cào cũng ráng im re
Nhìn em thoải mái ăn chè
Bụng sột soạt nè, cứ noái “có nhiêu!”
Yêu anh tính nết cưng chiều
Ga lăng số một nên liêu xiêu lòng
Gia đình hạnh phúc hoài mong
Thuyền rồng êm ả xuôi dòng thênh thang
Mới đây nắng đã trải vàng
Ruộng đồng bát ngát mênh mang cánh cò
Gò lưng khảy nhịp đạp cho
Gió nội phì phò man mát hân hoan
Thương anh nghĩa cử chu toàn...
TM