thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1337)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1337)
Thơ Hoạ Chuyện Trò Vui
Vắng Vợ Ngồi Ca Một Mình (30)
Tiếng còi tàu hụ ngân vang
Bà con tấp nập xếp hàng qua sông
Lục bình nhịp sóng bập bồng
Gió đưa ngan ngát, mênh mông chim trời
Chợt vương xúc cảm chơi vơi
Ôm anh siết chặt nghẹn lời tâm tư
Mới thoáng chốc, tóc xanh chừ
Điểm màu lam khói loang từ thái dương
Nổi trôi trải nghiệm dặm trường
Bão giông dồn dập uyên ương vẫn hoài
Sẻ chia cay đắng nguôi ngoai
Tình sâu nghĩa nặng đoạn đoài vượt qua
Giờ đây tạo dựng cửa nhà
Khang trang lộng lẫy ngân nga tiếng đàn
Vợ chồng đằm thắm chứa chan
Bờ vai đầu tựa thưởng làn hương yêu
Kề tai thỏ thẻ một điều
“Trong nầy nhúc nhích đang khều bụng em”
Nét rạng rỡ, đặt tay kèm
Anh xoa nhè nhẹ “Để xem coi nào!”
Rồi môi ngọt mật quyện trao
“Bởi vậy hoa đào nôn mửa bấy nay
Lại còn xây xẩm mặt mày
Thì ra của quý “đoạ đày” thân cưng
Nữa công việc nặng chớ đừng...
TM
Tợ như sấm loé không tầng
Ánh pha nhá mạnh, rung rinh sắc trời
Bất ngờ sóng dựng trùng khơi
Bầu xanh choáng váng, chơi vơi bóng thuyền
Bước chân khựng lại, lặng yên
Thương xoa nhè nhẹ, giữa tim dập dồn
Vui mừng phủ ngập Càn Khôn
Xung quanh bốn phía chỉ còn âm ba...
Quỳnh ơi! Anh sắp làm Cha
Còn em làm Mẹ để mà từ nay
Sớm hôm giữa cuộc đời nầy
Niềm vui, lẽ sống giũ bay lá sầu
Choàng vai, âu yếm ngọt ngào
Suối mây, má mịn, cúi trao nụ tình
Bên trong dãy nhịp phập phình
Hãy còn văng vẳng trải nghìn du dương
Lâng lâng nhớ thuở dặm trường
Chiều thu bàng bạc, đêm sương đọng cành
Nhọc nhằn, vất vả bao quanh
Chung vai sát cánh chẳng màng lê thê...
Dấu yêu rực ánh trăng thề
Đẩy lùi bóng tối, phả bề âm u
Em là cả một bài thơ
Tặng anh êm ả những giờ buốt đông
Xa xa ló dạng vầng hồng...
NTS